9.2 Mảnh Tối

19 3 3
                                    



***

Cả Tùng Linh và Hạnh đều á khẩu khi nghe Đăng Minh thuật lại cuộc gặp gỡ với chị bác sỹ. Dĩ nhiên Đăng Minh cũng đủ tỉnh táo để giấu kín ý định rời khỏi Lũng Mây với Tùng Linh. Thậm chí còn không hé răng về vụ tấn công trong cửa hàng Dixeko, nó chỉ bảo là vô tình gặp chị trên đường.

"Vậy giờ hai bạn định tính thế nào? Hai tuần nữa phải trở lại Hà Nội để nhập học rồi đúng không?" Tùng Linh hỏi.

Đăng Minh thừ người. Lúc này nó chỉ muốn thở dài. Nhưng thở dài thở mãi cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Chỉ cần tưởng tượng việc ở lại Lũng Mây thêm sáu tháng nữa, trong khi kẻ địch giấu mặt vẫn còn nằm trong bóng tối, nó vừa sợ vừa nản. Chưa kể từ giờ Đăng Minh rất có thể sẽ phải chịu đựng sự kỳ thị của một số thành phần cực đoan về gốc gác Kinh Thành của mình nữa.

Đăng Minh cười cay đắng. Chút huyền ảo kỳ bí của Lũng Mây đã che mờ mắt nó. Nếu như Hạnh và nó tới thành phố Hà Giang rồi bắt tàu hỏa về Hà Nội ngay ngày hôm kia, thì sự việc đã không đến nỗi trở thành như thế này. Bây giờ thì nó đã thực sự mắc kẹt. Tự giận mình, nó đâm giận tất cả mọi thứ xung quanh.

"Tôi nghĩ," Đăng Minh đáp, sau một hồi suy tính. "Trước hết tôi cứ phải thử rời khỏi đây xem thế nào đã."

"Ý anh là chị bác sỹ đã nói dối?" Tùng Linh vào thẳng vấn đề, không chút vòng vo.

"Không, tôi tin chị ấy nói thật," Đăng Minh gạt đi ngay. "Nhưng đó là giả thuyết của chị ấy. Trường hợp như tôi là đầu tiên, nên giả thuyết của chị có thể sai..."

"Nhưng nếu chị ấy nói đúng," Hạnh đứng nãy giờ không nói gì, đột nhiên chen lời, giọng đầy lo lắng. "Thì cậu rất có thể sẽ ngất xỉu lần nữa đấy."

Đăng Minh thừ người, biết Hạnh nói đúng. Nghĩ tới cơn đau quặn thắt hôm trước, nó vẫn còn thấy lợm giọng.

Mới tới Lũng Mây chưa đầy một tuần, Đăng Minh đã ngất xỉu tới ba lần. Nghe thôi cũng đã chỉ thấy buồn cười chứ chẳng thương cảm gì được. Không phải nhân vật chính của bộ truyện ngôn tình đam mỹ nào, nó chẳng muốn cứ phải làm cái trò vô dụng nhất trên đời là lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự hết lần này tới lần khác.

Nhưng nó cũng chẳng thể ở lại Lũng Mây thêm sáu tháng nữa.

Dẫu là cách nào thì bây giờ nó cũng phải thử.

***

Bọn trẻ lên đường ngay tối hôm đó. Vì ban ngày Tùng Linh còn phải đi học, mà Đăng Minh chẳng thể chờ tới cuối tuần. Lúc ba đứa kéo nhau ra khỏi Đe Lửa, sương mù đã căng trắng đục khắp các ngóc ngách. Thậm chí có những đoạn còn không nhìn rõ cả ánh đèn từ các cửa hàng, nhà dân hai bên đường.

Khác với lần trước tới thành phố Hà Giang phải đi bằng ô tô để tránh sự dòm ngó của người Mảnh Gương, lần này Tùng Linh dẫn Hạnh và Đăng Minh ra khỏi Lũng Mây bằng... xích lô.

Dĩ nhiên, xích lô ở Lũng Mây hoàn toàn không giống với xích lô ở Mảnh Gương mà Đăng Minh vẫn biết. Tùng Linh bảo chiếc xe này là quà ông nó mua tặng nó mấy năm trước khi nó thi đỗ vào trường đại học của Ngọn Sáp. Bên cạnh thiết kế duyên dáng với rất nhiều chi tiết chạm trổ trên khung kim loại màu đồng, ghế bọc vải thổ cẩm màu đỏ mận với hoa văn chìm hình con chim lửa, biểu tượng của của Đe Lửa, và phần mái vòm kéo tự động chắn mưa, chiếc xích lô hoàn toàn không có người kéo. Thay vào đó là một bảng điều khiển với một tay cầm và vô số nút bấm. Mỗi khi Tùng Linh đổi hướng, chiếc tay kéo phía trước, mà lẽ ra dành cho người phu kéo xe, ngúc ngoắc trái phải.

Thung Lũng Trong Mây [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ