Phi Nhung đến công ty, bởi vì cô đến rất sớm nên Nguyễn thị vẫn chưa đông người, phòng kế toán chỉ có một mình cô.
Cô ngồi ở bàn làm việc, lật xem mấy tập tài liệu đặt trên bàn của mình, cô đã nghỉ việc một tuần cho nên hiện tại không nắm gì về phòng kế toán. Lặng Yên ngồi xem tài liệu, đôi mi dài điềm tĩnh đôi mắt tập trung, tóc mai rũ xuống ôm lấy gương mặt trái xoan.
Bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh lạ phát ra từ phòng trưởng phòng, cô bất giác ngẩn đầu hướng ánh mắt về căn phòng của trưởng phòng. Cô là người đầu tiên vào công ty, cô chưa từng nhìn thấy ai khác đi vào phòng kế toán cả.
Nghe thấy âm thanh lạ, cô nghĩ là bản thân nghe lầm, tiếp tục nhìn xuống tài liệu đọc lẩm nhẩm trong miệng. Thế nhưng phòng trưởng phòng cứ phát ra âm thanh cụp cụp, còn có âm thanh giống như là của một cô gái đang cười, cô lần nữa ngước đầu lên nhìn về hướng đó.
Tay phải cầm chiếc bút, đầu bút run lên một cái.
Có ma ư? Ma nữ ư? Mà... Ma nữ nào lại xuất hiện giờ này?
Hay là có trộm... Mà trộm tặc gì mà xuất hiện lúc này? Hay là chuột?
Phòng trưởng phòng có rất nhiều tài liệu quan trọng của bộ phận kế toán, lỡ như có trộm thật thì làm sao?
Cô mím môi, bỏ xuống chiếc bút bi, đứng dậy chậm chạp đi về phía căn phòng kia, quả tim cô đập thình thích căng thẳng, cô đi đến gần cửa phòng thì âm thanh hú hí của một giọng nữ càng lúc càng rõ ràng hơn. Có vẻ như quả thật có người ở trong phòng của trưởng phòng Lâm, cô vào công ty từ rất sớm nhưng người này vào công ty còn sớm hơn cả cô.
Làm gì mà lại cười nói trong phòng của trưởng phòng, cô mở ra điện thoại, bật lên camera điện thoại ghi hình. Đến bên cạnh cửa, cô có thể nghe rõ tiếng cười giống như đang đùa vui, cô có chút dợn tóc gáy.
Cô nhẹ nhàng chạm lên tay cầm cánh cửa, dùng hết sức chậm chạm nhấp tay cầm, nhẹ mở ra cánh cửa đủ cho một con mắt và cam điện thoại của cô soi vào trong.
Nếu là trộm cô sẽ quay được bằng chứng, nếu là ma cô cũng sẽ quay được hình dạng ma nữ trong truyền thuyết. Cô căng thẳng đến nín thở, đẩy cửa ra thêm một xíu để nhìn rõ hơn ở bên trong.
Một cảnh tưởng đỏ má đỏ mặt đập vào mắt cô, trưởng phòng Lâm đứng ở bàn làm việc, thắc lưng di chuyển liên tục, khiến cho cô hình dung ra sự việc.
Trưởng phòng Lâm đang cùng ai đó...
Âm thanh thiếu nữ rên rỉ mỹ vị nghe có phần quen quen, nhưng cô chỉ nhìn được bóng lưng cửa trưởng phòng, ông ta chắn mất người phụ nữ kia. Cô chỉ có thể nhìn thấy đôi chân dài mang đôi cao gót đỏ, màn tình đỏ mắt âm thanh nhớp nháp lạch bạch cùng rên rỉ ưm aa của thiếu nữ.
Cô thẹn đỏ mặt, cô bấm tắt điện thoại, đứng ngay ngắn, nhẹ đóng lại cánh cửa. Cô quay trở lại bàn làm việc của mình ngồi, nhưng vừa đặt mông ngồi xuống cô bỗng suy nghĩ.
Nếu như một lát nữa trưởng phòng và cô tình nhân bé kia đi ra ngoài này bắt gặp cô thì sao? Chắc chắn họ nghĩ chưa có ai đến làm việc.
Phải rồi, bởi vì còn rất sớm.
Cô đóng lại tập tài liệu đặt nó ngay ngắn ở vị trí cũ, thu dọn đồ đạc vào túi xách đi ra ngoài. Giống như cô chưa từng xuất hiện ở phòng, cô trở ra ngoài, hiện tại còn sớm.
Nguyễn thị có những chiếc bàn thủy tinh vô cùng sang trọng để giành cho những vị khách nghỉ chân, cô lấy một cốc sữa nóng từ máy nước tự động và ngồi ở chỗ bàn thủy tinh. Cô dự đình chờ đợi đến khi Nguyễn thị có nhiều người hơn thì quay trở lại phòng kế toán, ngồi chờ đợi Nguyễn thị dần đông đúc hơn.
Cô nhìn về phía cửa giống như một cỗ máy ngắm nhìn làn người đi vào, cho đến khi nhìn thấy âu phục màu xám sang trọng với những bước chân uy nghiêm. Gương mặt cương nghị tuấn tú phong tình, anh đi đầu, theo sau là thư ký Hạ và mấy vị trợ lý khác.
Bước chân anh toác lên uy lực, phong trần đến hoàn hảo, xung quanh anh chỉ có mùi quyền lực vô cùng thu hút. Mắt nhìn đến thư ký Hạ đi bên cạnh anh, hai người họ mấy năm nay đồng hành cùng nhua như hình với bóng. Ở Nguyễn thị, nhìn thấy tổng giám đốc sẽ nhìn thấy thư ký Hạ, nhìn thấy thư ký Hạ chắc chắn sẽ nhìn thấy tổng giám đốc.
Hai người họ tài sắc đều vẹn, nhìn họ đi cùng nhau vô cùng xứng đôi, nam nhân tuấn tú, mỹ nhân yêu kiều, tài sắc đi một đôi làm gió làm bão trên thương trường. Cô trầm ngâm nhìn hon lướt qua, ba năm qua đã nhìn thấy cảnh này nhưng hôm nay bỗng dưng cô cảm thấy...
Thật đúng như lời đồn của mọi người, Hạ Tình đi bên cạnh Mạc tổng mới đẹp làm sao, Hạ Tình mới đúng là Nguyên tổng phu nhân.
Đoàn người uy lực lướt qua, cô mới bình tỉnh, nhìn xuống đồng hồ bạc nhỏ đen nhỏ trên cổ tay, cô mới có thể vẽ ra một nụ cười tự tin cầm lên túi xách trở lại phòng làm việc.
Lúc này phòng kế toán đã có mặt gần như đầy đủ nhân viên, cô nhìn thấy cô bạn Tiểu Linh ngồi ở bàn làm việc. Cô nâng lên môi cười đi về hướng bàn làm việc của hai người, ngồi xuống vị trí bên cạnh Tiểu Linh.
"Sao rồi? Nghỉ ngơi một tuần thoải mái chứ?" Nhan Tiểu Linh hứng thú hỏi, cô vui vẻ đặt túi xách vào hộp tủ, cầm lấy quyển tài liệu lúc vừa nãy mở ra, xoay đầu nhìn cô bạn thân nỡ ra một nụ cười.
"Tất nhiên..." Cô cười vui, nhưng nụ cười của cô bỗng nhiên trở nên khô cứng khi mắt cô vô tình nhìn lướt qua đôi cao gót màu đỏ mà Tiểu Linh đang mang.
Đôi cao gót y hệt như...
Cô bất thần một giây, cô xoay đầu nhẹ đánh bỏ ý nghĩ kỳ lạ trong đầu, cười đáp "Tất nhiên rất thoải mái."
"Vậy à, mà nè, nghỉ một tuần ở nhà, cậu và Nguyeny tổng thế nào?"
Cô lật ra tài liệu, nụ cười khô cứng cố vẽ ra "Vẫn bình thường..."
Cô xoay người tập trung vào đọc tài liệu, Nhan Tiểu Linh thấy vậy cũng chỉ có thể ngừng tám chuyện, bắt đầu làm việc.
Mi tâm cô chau lại, cô lén nhìn về phía Tiểu Linh thêm một lần, đặc biệt là đôi cao gót màu đỏ mà Tiểu Linh đang mang.
Tiểu Linh không phải là người lúc sáng cùng trưởng phòng Lâm đâu nhỉ?
À... Nguyễn thị này, đâu phải mỗi mình Tiểu Linh mang giày đỏ, cô lại nghĩ nhiều rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
CHỜ NGÀY GIÓ ĐÔNG ẤM ÁP
Krótkie OpowiadaniaMâyMâyy☘️ Tác giả: Thanh Dii Truyện cover Giới thiệu: ngôn tình, ngược Chuyện hôn nhân quan trọng nhất đời người, chỉ cần chọn sai , rất có thể sẽ thành dau khổ muôn đời Phi Nhung yêu Mạnh Quỳnh vô cùng, mẹ cô cũng muốn cô kết hôn với người mà mình...