À, sáng nay Lượng rảnh quá nên tạo mấy cái bìa cho truyện của mình. Trông sang hơn hẳn nhỉ? (Mặc dù vẫn còn hơi phèn...)
--------------------
88.
Nói là làm, ngay ngày hôm đó, Hồ Vân đã dặn Hồng Oa phải để ý động tĩnh của Cẩm Tú. Bạch Chu bị thương ở chân, đi đứng không tiện, có thư ắt sẽ nhờ con bé mang xuống phòng tạp dịch gửi thay. Quả đúng như y đoán, đầu giờ chiều Hồng Oa đã thấy con bé mang thư xuống hộ. Ngay tối hôm đó, Hồ Vân nhờ Hồng Oa canh giữ giúp mình, bản thân thì đơn giản cải trang một chút, lập tức hành động. Y hết sức cẩn thận lẻn đến phòng tạp dịch trộm mấy lá thư của Bạch Chu lên. Trong xấp thư ấy thế mà lại có một lá thư gửi đến Sở gia. Hồ Vân ngay lập tức thấy kì quái.
Khách nhân duy nhất từ Sở gia mà Bạch Chu quen là Sở Lập Thành. Nhưng sau sự việc lần trước, hẳn hai người này đã xích mích với nhau rồi. Nay còn thư từ qua lại làm chi?
Nỗi nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn. Hồ Vân đun sôi một ấm trà, hơ phong thư trên ấy. Hơi nước sôi bốc lên khiến lớp keo niêm phong trên bì thư mềm ra, y dùng một con dao nhỏ khẽ lách một đường là mở được. Đọc phong thư này, Hồ Vân cười lạnh, sát tâm trong lòng vốn đã bị ém xuống một lần nữa bất ngờ nổi lên.
Bạch Chu thế mà đã có rắp tâm hãm hại y!
Thực thế, lá thư này bên ngoài là thư của Bạch Chu, bên trong người gửi lại lấy danh nghĩa của y mà gửi. Người nhận thư không ai khác ngoài Sở Lập Thành. Nội dung bên trong nghe như đàm thoại bình thường nhưng thực tế lời lẽ lại hết sức êm dịu, mùi mẫn, có nói là chủ động đưa đẩy cũng chẳng sai. Quan trọng hơn cả, không biết Bạch Chu dùng loại thủ đoạn gì, chữ viết trong thư này y hệt bút tích của y, cứ như y mới là người viết. Vậy là mọi chuyện đều hợp lí! Quãng thời gian này Bạch Chu cạn tiền nhưng lại không muốn chịu khổ nên đã giả dạng thành y để lả lơi ong bướm với Sở Lập Thành rồi lừa tiền từ hắn. May là y phát hiện ra sớm, chứ nếu để mầm họa này chôn sâu, không biết một khi mọi chuyện vỡ lở ra sẽ thế nào? Cả cái Hồng Nguyên Lâu này đều biết Bạch Chu chữ như gà bới, đến viết chữ bình thường còn không xong. Đến lúc ấy y nói Bạch Chu giả dạng chữ của mình, ai tin?
Y có trăm miệng cũng khó cãi. Mấy lá thư này, trông nhỏ nhoi thế thôi, ấy thế nhưng có thể là con dao xiên chết y sau này đấy. Thực sự may làm sao là y phát hiện ra sớm, nếu để mầm họa này tồn tại thêm một thời gian, khéo có lúc y chết thế nào cũng chẳng biết.
Nghĩ đến tình cảnh của mình nếu chuyện ấy thật sự xảy ra, lửa hận trong lòng Hồ Vân bốc cao ngùn ngụt. Y siết chặt tay, trong đầu không ngừng tính toán. Điều đầu tiên y cần làm là khiến Sở Lập Thành tự hắn nghi ngờ người gửi thư này không phải là y, ngay lập tức.
89.
Chỉ còn độ một tháng nữa đến ngày vào cung, các Trường Tam của Hồng Nguyên lâu ai cũng cố gắng tập luyện. Nay Hồ Vân đã về, y đương nhiên sẽ đảm đương trách nhiệm dạy bảo bọn họ. Thế là, vào buổi sáng, y sai người treo một dải lụa lên xà nhà, đích thân múa dây lụa cho bọn họ xem. Chuyện này không phải ngẫu nhiên, Hồ Vân đã có dự định từ trước. Thế là trong lúc đu dây lụa trượt xuống để kết thúc vũ khúc, Hồ Vân cố tình dùng sức hơn mức bình thường, khiến cơ thể chao đảo. Y đáp xuống đất mà hơi loạng choạng, suýt ngã. Các Trường Tam đang đứng xem ở đó vội vàng lo lắng chạy lại, xuýt xoa:
BẠN ĐANG ĐỌC
Tâm Duyệt Quân Hề
Teen FictionThể loại: Đam mĩ, chủ thụ, (vạn nhân mê thụ), trọng sinh, HE. Mô tả: Ta nhìn thẳng vào đôi mắt phượng thâm thuý của thánh thượng. "Quân gia bao đời nay trấn giữ biên cương, từng người từng người ngã xuống nơi ấy, thế mà vẫn khăng khăng một lòng...
