188.
Biết được trong trướng không chỉ có ba người, ba nam nhân không hẹn mà cùng im lặng lắng tai nghe. Không gian quá mức yên tĩnh, ngưng thần một lúc mới nghe được tiếng thở rất khẽ vang lên đều đều. Bình thường Đà Luân cấm dục, trong trướng đã lâu lắm rồi không có một ai nên bọn Thiết Hợp Xích mới bất cẩn như thế, chẳng để ý vẫn còn người ở trong. Không khí đột ngột tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở êm ái kia và làn hương vương vấn cứ thoang thoảng mãi. Được một lúc, Đóa Nhan nhấp một hớp trà, hơi mỉm cười nhìn Cát Mộc:
"Mĩ nhân lần này tam đệ tìm về cho phụ vương đúng là một báu vật khiến thế gian thèm đỏ mắt. Chỉ là hương thơm thôi mà đã câu nhân đến mức này, phụ vương cưng chiều y như thế cũng là phải."
Cát Mộc ngoài mặt không tỏ vẻ gì, trong lòng không hiểu sao dấy lên một cỗ chua xót không nói nên lời. Nào chỉ là câu nhân, làn hương này hệt như có mị thuật, ngửi một chốc đã nghe như thấm vào ruột gan, khiến người ta nhung nhớ nặng lòng. Từ yến hội đêm ấy đến nay hắn mới được gặp lại y, nhưng hương thơm thoang thoảng này lúc nào cũng như hình với bóng, chưa lúc nào thôi làm cho hắn tâm phiền ý loạn. Đóa Nhan thấy Cát Mộc không đáp lại thì cũng chẳng giận, chỉ cúi xuống nhấp thêm một ngụm trà nữa. Quanh thân hắn, hương thơm thoang thoảng này cứ lúc có lúc không, triền miên lại dịu dàng, khiến người ta trong lòng ngứa ngáy.
Ở xa mà đã câu nhân đến nước này, không biết khi được ôm người vào lòng sẽ là tư vị gì nữa?
Ba huynh đệ, mỗi người đều ôm trong lòng tâm tư riêng lại cùng im lặng. May sao, chỉ một thoáng sau đã nghe nội thị bên ngoài cung kính hành lễ, Đà Luân đã trở về. Hắn vừa mới tắm rửa xong, mái tóc đen dài ẩm ướt xõa tung thành từng gợn sóng, cả người toát ra hơi thở sạch sẽ hài lòng. Và dù đang là đầu đông tuyết phủ khắp chốn, hắn bên trong chỉ mặc một lớp trung y, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo choàng lông sói, trông vừa tùy ý vừa phóng đãng, thực đúng như con sói bạc kiêu hãnh của thảo nguyên. Đà Luân tiến vào, thấy mấy nhi tử của mình thì phất tay ra hiệu cho bọn hắn không cần phải đa lễ rồi tiến thẳng đến bên giường, quỳ một chân xuống. Hắn nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, không biết nhìn thấy cái gì mà vừa lòng cười khẽ. Đà Luân hơi cúi xuống, rũ mi, nửa mặt dưới bị chăn nệm che khuất, chăng biết là hôn hay làm gì mà nghe người trên giường bất mãn than nhẹ. Thanh âm ấy êm ái dịu dàng cực kì, lại mang theo giọng mũi ướt át, hơi khàn khàn, mới nghe đã khiến lỗ tai người ta tê dại. Đà Luân bị y chọc cho cười rộ lên, lại nhẹ nhàng cúi xuống một lần nữa. Mĩ nhân trên giường rõ ràng đã bị hắn trêu tới tỉnh. Thiết Hợp Xích thấy đụn chăn trên giường hơi chuyển động. Có vẻ như Hồ Vân đang cố trốn vào chăn, và y khẽ trách:
"Ngài chỉ biết bắt nạt em."
Làn mi của Đà Luân rung rung vui sướng, hắn lại cười, trong giọng nói mang theo vô hạn cưng chiều, nghe ngọt ngào như mật:
"Chẳng phải ta đã lau người sạch sẽ cho em rồi đấy sao? Chính ta phải đi tắm nước lạnh, em thì hay rồi, ngủ một mạch từ lúc ấy đến bây giờ, sao lại trách ta chứ?"
Nhìn đôi mắt đong đầy ý cười của Đà Luân cùng giọng nói thản nhiên của hắn, hai gò má của Hồ Vân không khỏi nóng bừng. Y rút sâu vào ổ chăn, thấy mình non nớt cứ như một đứa trẻ, lần nào cũng bị Đà Luân khinh dễ rồi trêu chọc như thế. Mấy chiêu trò lả lơi quyến rũ từng khiến các công tử trong kinh mê mẩn đến quên lối về của y đối với Đà Luân mà nói thì chẳng có đất dụng võ, lần nào cũng bị hắn nhìn thấu cả và lần nào cũng bị hắn đáp trả đến nỗi chẳng biết phải làm sao. Mới đến chưa được bao lâu mà Hồ Vân có cảm tưởng như lúc nào cũng bị hắn khinh dễ, thực chẳng đáng mặt Thư Ngụ của Hồng Nguyên Lâu. Nghĩ vậy, lúc này tâm tư phản nghịch của Hồ Vân cũng nổi lên một ít. Y rũ mi, rõ ràng là chột dạ đến nỗi chẳng dám nhìn Đà Luân, môi son lại vẫn hơi hé:
"Nhưng em vẫn còn đau mà..."
Nghe thế, dù là Đà Luân vừa mới tắm nước lạnh xong hay là ba người Thiết Hợp Xích, đáy lòng vẫn cứ tê dại ngứa ngáy, hệt như bị mèo cào. Ánh mắt dịu dàng của Đà Luân bỗng trở nên tối tăm, sâu thẳm. Hắn thấy Hồ Vân chột dạ chẳng dám nhìn mình, biết ngay là y muốn hồ nháo một chút, thế nên bỗng nhiên muốn trêu y, bảo:
"Em đau như thế, hay là để nhi tử của ta xem rồi thổi thổi cho nhé, được không?"
------------------------
Mọi người đọc lại phần 187 chương trước nữa nhá.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tâm Duyệt Quân Hề
ספרות נוערThể loại: Đam mĩ, chủ thụ, (vạn nhân mê thụ), trọng sinh, HE. Mô tả: Ta nhìn thẳng vào đôi mắt phượng thâm thuý của thánh thượng. "Quân gia bao đời nay trấn giữ biên cương, từng người từng người ngã xuống nơi ấy, thế mà vẫn khăng khăng một lòng...