Chương 32

977 127 5
                                        

115.
Trong chuyến đi săn với Hồ Vân, càng nói chuyện nhiều với y, Cát Mộc càng thấy ưng bụng. Tiểu quan này dung mạo không chỉ diễm lệ, y cũng rất khôn khéo. Trên hết, y không hề có ý lấy lòng hắn ta, người biết điều như thế thì mới dễ bề sai bảo. Còn nữa, hành động của y rất dứt khoát gọn gàng, khi giương cung lên bắn cũng chẳng chút yếu đuối, không hề vương cái tính ủy mị của nữ tử nói chung hay của những tiểu quan khác. Cát Mộc lơ đãng nhìn Hồ Vân, hơi nheo mắt nghĩ ngợi. Một mỹ nhân thú vị như thế này, chắc hẳn phụ vương hắn sẽ rất thích. Có điều, cái gì đẹp thì thường độc, lẽ đời là như thế. Tiểu quan này diễm lệ đến vậy, có khi nào y đang che giấu nanh nhọn của mình ở đâu không?
Phía ngoài rừng cây, cái tin mà Cát Mộc Vương mời Hồ Vân đi săn chả mấy chốc đã lan ra, lan cả đến tai Cẩm Y vệ. Bọn họ đi tuần tra xung quanh, đâu đâu cũng thấy người ta hứng khởi bàn luận về chuyện ấy, đặc biệt là mấy cung nữ đang tuổi xuân thì, hay mơ mộng thì càng lí nhí thảo luận tợn. Quân Tử Lan nghe rồi lại nghe, nghe được cả một mớ tin tức kì quái. Bề ngoài hắn không tỏ vẻ gì, nên nói thì vẫn nói, nên cười thì vẫn cười, nghiêm chỉnh chấp hành công vụ. Bên trong, nghĩ ngợi cái gì, chỉ có hắn mới biết.
116.
Đủ loại tin đồn bát quái ấy đương nhiên cũng đến được tai Bạch Chu, làm cậu ta lòng như lửa đốt, lo lắng vô cùng. Hồ Vân không hiểu kiểu gì đã tiếp xúc được với đối tượng công lược thế kia, không khéo thì nhiệm vụ của cậu ta lại thất bại mất! Cậu ta dặn Cẩm Tú phải để ý động tĩnh bên phía Hồ Vân. Vừa nhận được tin y đã về, cậu ta đã vội vội vàng vàng đi sang bên đó.

"Ca ca, hôm qua Giai Thụy ngã bị trẹo chân như vậy, đội múa bị trống một người, huynh cho đệ thế vào được không?"

Hồ Vân nhìn dáng vẻ sốt sắng của Bạch Chu, ra vẻ cân nhắc:
"Ta nhớ vết thương của đệ so với y cũng đâu có khác gì, có khi còn nghiêm trọng hơn ấy. Tốt nhất là đệ nên nghỉ...."
Nghe thấy thế, Bạch Chu vội vàng cắt lời y. Cậu ta lo lắng biện minh, gấp đến nỗi xoay tại chỗ  một vòng:
"Ca ca, mấy lời ấy toàn là lão đại phu kia nói nhảm, chân đệ đâu có đau đớn gì! Huynh xem, chẳng phải đệ vẫn tốt đây sao?"
Hồ Vân hơi cau mày nhìn cậu ta, ra vẻ đắn đo một chốc. Cuối cùng y thở dài thỏa hiệp:
"Thôi được rồi, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có, đệ muốn đi thì đi đi vậy. Nhưng để ta lấy cho đệ một ít Kim Sang dược nữa. Trước khi nhảy múa đệ nhớ bôi vào, lại lót thêm mấy miếng vải mềm ở chân, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn lắm đâu."
Nhưng Hồ Vân thừa biết, những lời y nói ban nãy lại khác xa sự thật hoàn toàn. Thử nghĩ một chút: vết thương cứ lành được một chút lại bị rách ra, lặp đi lặp lại như thế, chân y sao mà khỏi cho được? Lão đại phu lúc trước nói không sai chút nào, nếu còn tiếp tục như vậy, sau này việc đi lại của Bạch Chu chắc chắn sẽ gặp khó khăn.

Nhưng Hồ Vân cũng lấy làm lạ. Bạch Chu tuy đúng là ham vinh hoa phú quý, lúc nào cũng muốn được người ta cảm thán, ngợi ca nhưng cũng chưa hẳn đã đến độ ngu muội. Tình hình vết thương của y như thế nào, hẳn y cũng phải nắm được một hai. Hơn nữa, bình thường y đỏng đảnh cực kì, chẳng bao giờ muốn chịu nhọc, chịu khổ, sao bữa nay lại nằng nặc muốn được ca múa, bất chấp cả vết thương thế? Cuối cùng, tuy không có bằng chứng, Hồ Vân tin chắc y đã động tay động chân với Giai Thụy. Nếu không, làm gì có chuyện trùng hợp như thế được?

Tâm Duyệt Quân HềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ