Chương 22: Tiệc mừng (2)

1.2K 159 10
                                        

93.

Buổi tiệc mời khách của Quân Tử Lan đêm nay phải gọi là thành công rực rỡ, mọi người ai cũng hào hứng trò chuyện đến tận đêm khuya, có kẻ còn say khướt đến độ chả biết trời trăng là gì nữa. Cuối tiệc, Quân Tử Lan đích thân xuống lầu cùng khách khứa, tiễn từng người một. Trong phòng yên ắng, Hồ Vân ngồi một mình cũng có chút buồn chán, bèn tùy tiện cầm một chùm nho ra bên ngoài, vừa ăn vừa chăm chú nhìn cảnh bên dưới. Mới ăn được hai quả, y đã cảm thấy có chút quái lạ. Hồ Vân nửa tựa người vào lan can, lười biếng quay mặt lại, quả nhiên thấy một nam nhân dung mạo thường thường không có gì lạ đứng ở cuối hành lang đang nhìn về phía này. Hồ Vân hơi ninh mi, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu. Y ngắt thêm một quả nho bỏ vào miệng, hờ hững nhìn về phía người nọ, trong mắt mang theo sắc bén, còn có chút gì đó như đe dọa. Có tiếng động từ dưới lầu vọng lên, Hồ Vân lập tức nhìn xuống dưới ấy, một phân chú ý cũng không cho kẻ nọ nữa.

94.

Quân Tử Lan mạch hỏa cực vượng, đêm nay lại uống chút rượu, giờ cả người nóng bừng bừng, mồ hôi túa ra, tóc mai ướt đẫm. Trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn chẳng còn câu nệ gì nữa, cởi áo choàng ném sang một bên rồi công khai nhìn chằm chằm đôi bông tai của Hồ Vân. Vành tai y vốn xinh xắn mượt mà, làn da mịn màng như mỡ dê, giờ có thêm một đôi bông tai nữa thì cứ như dệt hoa trên gấm, khiến người ta chẳng thể dời mắt. Nhất là tai phải. Vành tai nơi ấy của y vốn có một nốt chu sa, giờ lại thêm bông tai huyết ngọc nữa thành ra lúc nào cũng mang một nét mị hoặc ám muội. Cổ họng Quân Tử Lan khô khốc. Trong phòng không có trà, hắn cầm cả bình rượu lên mà uống, yết hầu lên xuống ừng ực. Hồ Vân đang ăn nho thấy hắn nóng nảy như thế, suýt chút nữa thì bật cười. Giờ y đang ngồi xếp bằng, một tay cầm nho, một tay chống cằm, trông hết sức ngả ngớn. Y biết rõ rồi mà còn cố trêu:

"Ta thấy trời cũng có nóng đâu mà sao nhị công tử bức bối thế? Cao lương mĩ vị bày đầy ở đây mà chẳng thèm ngó, ngươi rốt cuộc là đang trông ngóng cái gì đây?"

Quân Tử Lan thấy đuôi mắt y hơi ửng hồng, lại nhớ vừa rồi y cũng uống không ít rượu liền biết ngay người này hẳn cũng chả khá khẩm hơn hắn, hẳn đã chuếch choáng say. Hắn cười khẩy, nói huỵch toẹt ra:

"Nhị công tử đang nóng trong người, thấy con hồ li nhỏ nhà ngươi rất là ngon miệng. Thế nào? Có sợ nhị công tử ăn tươi nuốt sống ngươi không?"

Lăn lộn trong cái chốn lầu xanh này bao nhiêu năm, Hồ Vân thấy Quân Tử Lan vẫn còn non lắm. Nghe hắn dọa, y cười khẽ, đôi mắt ngậm nước long lanh như pha lê. Quân Tử Lan nhìn y, toàn thân căng cứng như bị điểm huyệt, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn từ vành tai của y một đường thẳng xuống dưới, lướt qua cần cổ trắng ngần xuống làn da bị y phục giấu đi. Làn da của Hồ Vân bình thường vốn đã trắng nõn mượt mà, thậm chí có hơi tái nhợt. Đêm nay, dưới ánh đèn trong mờ, làn da ấy càng lộ ra non nớt, mang theo một nét dụ hoặc mơ màng. Men rượu trong người Quân Tử Lan dường như bị cái sự mong manh ấy gợi lên, khiến ngọn lửa dục trong hắn bốc cao không dứt. Hồ Vân nhìn ánh mắt bỏng cháy của hắn, cười cười, tùy ý chìa tay ra. Quân Tử Lan nhìn y, cau mày thắc mắc:

Tâm Duyệt Quân HềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ