Chương 39: Chia rẽ

969 118 9
                                        

132.

"Này, các ngươi thấy không? Ta đã nói ngay mà, kiểu gì Cát Mộc Vương cũng phải lòng Thư Ngụ ca ca thôi!"

"Ngươi nói phải." Một Trường Tam khác ủ rũ thở dài, "Nếu đã là Hồ Vân ca ca,... ai mà thoát được chứ?"

Đám Trường Tam nghĩ đến dung mạo cùng phong thái của Hồ Vân, không thể không đồng tình. Một kẻ khác lí nhí:

"Các ngươi nghĩ Cát Mộc vương có định chuộc thân cho ca ca không?"

"Khó nói lắm. Với thân phận của huynh ấy, tiền chuộc thân ít cũng phải nghìn vàng. Chưa kể, ma ma rõ ràng có ý cho huynh ấy tiếp quản Hồng Nguyên lâu, sao nói chuộc thân là chuộc thân được? Chắc cũng phải xem ca ca có đồng ý hay không..."

Một kẻ khác thở dài thườn thượt: "Nhưng mà ta cũng phải ghen tị với huynh ấy thật đấy. Ngươi xem, dung mạo của huynh ấy xuất chúng như vậy, kể cả chẳng có tài nghệ gì, cứ làm một kẻ vô dụng cũng sẽ có người yêu thích. Đêm nay ngươi thấy gì chưa? Chúng ta khổ luyện bao nhiêu lâu nay, nghĩ đủ mọi tâm cơ diệu kế cũng chẳng so được với huynh ấy. Trong lúc chúng ta còn đang tranh giành mong được chuộc thân, huynh ấy nhẹ nhàng như không đã được Cát Mộc Vương mời di dự dạ yến rồi..."

Không khí vốn còn chút vui vẻ giữa các Trường Tam lập tức chùng xuống. Kẻ nào kẻ nấy tâm trạng ai cũng nặng nề. Thực ra bọn họ ít nhiều cũng có thu hoạch, không ít người đã được các nam nhân Đại Mạc yêu thích và hứa hẹn chuộc thân. Tuy thế, khi đem so sánh với thành tựu của Hồ Vân, các Trường Tam cũng không khỏi chạnh lòng. Gương mặt ai cũng hơi trầm xuống. Đặc biệt là Bạch Chu. Cậu ta tuy từ đầu chí cuối không nói năng gì, trong lòng đã sớm bị nỗi ghen tị dày vò, trái tim châm chích khó chịu như bị ngàn con kiến nhỏ gặm nhấm.

Các Trường Tam không ai nói thêm gì nữa, im lặng thay đồ rồi sửa soạn về trướng nghỉ ngơi. Yến tiệc tuy còn dài nhưng điệu vũ của bọn họ đã kết thúc, không thể ở lại. Bấy giờ Bạch Chu và đám Trường Tam kia đã trở mặt, cả đám người bỏ về trước, không ai thèm đợi cậu ta. Bạch Chu rớt lại sau cùng, khó khăn bước từng bước, mỗi bước đều đau đớn như thể kim châm. Ban nãy lúc nhảy múa cậu ta lại sử dụng hệ thống để che chắn cảm giác đau, bây giờ hiệu ứng ấy hết hiệu lực, cơn đau đã bắt đầu tìm đến. Mà cơn đau của cậu ta cảm giác cũng rất quái lạ. Không biết có phải do ảo giác hay không, bắp chân, cổ chân và bàn chân cậu ta gần đây dường như hơi tê cứng, thiếu linh hoạt nhưng lòng bàn chân lại rất nhạy cảm. Ban nãy vận động mạnh như thế, vết thương chắc lại trở nặng, bước bước nào đau bước đấy.

Gương mặt Bạch Chu tái nhợt. Đêm thu lạnh lẽo mà cậu ta đổ mồ hôi ròng ròng, hạt nào hạt lấy to như hạt đậu. Đám Trường Tam chết tiệt kia đã đi về từ lâu, còn mỗi cậu ta đang lê bước. Chợt có tiếng bước chân vang lên đều đều. Bạch Chu ngoái đầu lại nhìn xem, ra là một đám lính đi tuần.

Mà người dẫn đầu bọn họ là... Quân Tử Lan!

Đôi mắt Bạch Chu sáng rỡ. Cậu ta vội vàng thu lại dáng vẻ cau có, uể oải; cố tỏ ra yếu ớt, đáng yêu. Đám người Cẩm Y Vệ từ từ đến gần. Quân Tử Lan nhìn cậu ta, hỏi:

Tâm Duyệt Quân HềNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ