*thú: cưới
P/s: Trước khi đọc chương này, hãy nghe bài "Vọng nguyệt" nhe mấy bà. Hay lắm.
118.
"Nhị công tử...?"
Trong cơn mê man, bốn phía sương khói mờ nhân ảnh. Quân Tử Lan trằn trọc cựa mình, nửa tỉnh nửa mê vươn tay, muốn tóm chặt cái gáy ngọc ấy. Mùi hương thoang thoảng, êm ái của y cứ vờn quanh, lúc ẩn lúc hiện. Hắn muốn tóm lấy y mấy lần, mấy lần đều công cốc. Y hơi lách mình đã thoát khỏi lòng hắn dễ như trở bàn tay. Răng nanh Quân Tử Lan ngứa ran, cổ họng khô khốc. Biết không tóm được y, hắn chỉ còn cách kiên nhẫn dụ y về với mình:
"Lại đây với nhị công tử đi em."
Đôi mắt của Hồ Vân sáng trong, dụ hoặc. Y dường như khẽ cười, ba phần trông chờ, bảy phần câu dẫn:
"Em mà có lại, nhị công tử có thú* em không?"
119.
Năm hôm nay, dường như đã thành lệ. Gà còn chưa gáy, đám người trong Cẩm Y Vệ trong ca tuần thứ nhất đã thấy Thiên Hộ của bọn họ dậy sớm tắm rửa, giặt giũ rồi... phơi quần. Bình thường mớ quần áo dơ của bọn họ đều vứt cho hạ nhân hầu hạ, chẳng việc chi phải mệt thân. Đây, tự dưng Quân Thiên Hộ lại mó tay vào giặt quần như thế, thì đến chín phần mười là mộng tinh rồi. Một, hai lần thì không sao, chứ đến năm ngày liên tiếp như thế, đám người này cũng không nén nổi tò mò.
Lưu Bằng, một trong những bằng hữu mà Quân Tử Lan mới quen ở Cẩm Y Vệ rốt cuộc không nhịn nổi mà hỏi hắn:
"Quân nhị, dạo này ngươi có lén xuống núi vào thanh lâu không đấy?"
Quân Tử Lan nhìn hắn khinh bỉ:
"Đầu ngươi úng nước à? Trốn xuống núi như thế là trọng tội đấy, Quân nhị này vẫn còn tỉnh táo lắm."
Đúng là Quân nhị hắn không trốn xuống núi thật, nhưng lẻn đến trướng của Hồ Vân thì đúng giờ lắm. Chẳng hiểu kiểu gì, mấy nay Quân nhị tự thấy mình cứ đúng cái giờ mà Hồ Vân ngâm chân đi ngủ lại mò đến trướng y. Biết làm sao được, hình như hắn chỉ rảnh rang mỗi lúc ấy.
Lưu Bằng cau có, nhìn chằm chằm đống quần áo mà Quân Tử Lan vừa vắt lên cái dây phơi:
"Thế chắc ngươi tương tư cô nương nhà nào rồi muốn thú nàng về chứ gì?"
Quân Tử Lan vốn không định để ý đến hắn. Nhưng nghe Lưu Bằng nhắc đến từ "thú", hắn tự dưng nhớ đến giấc mơ đêm qua, thế là không tự nhiên đứng lại. Quân Tử Lan ra vẻ không quan tâm, hỏi:
"Sao ngươi lại nghĩ là ta tương tư người khác? Mà sao lại nhất định là muốn cưới y về? Ta nhìn y vừa mắt thì không được như thế này chắc?"
Lưu Bằng đáp:
"Nương tử ta luôn nói: thích là lời chót lưỡi đầu môi. Nàng ta ở trong đầu của ngươi, khi rảnh rang, ngươi nhớ đến nàng, khi bận rộn, ngươi quên béng mất. Muốn nghĩ đến nàng hay không đều tùy thuộc vào ngươi, ngươi muốn thế nào cũng được. Nhưng khi ngươi đã tương tư một người rồi, nàng sẽ vào trong tim của ngươi, ở trong đấy. Lúc ấy thì muốn nghĩ đến nàng hay không, ngươi không tự quyết được. Khi nhàn rỗi, ngươi có thể nghĩ về nàng. Lúc bận bịu, ngươi có thể quên, nhưng nàng vẫn ở đấy. Khi ngươi ngủ rồi, nàng sẽ tìm về giấc mộng của ngươi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Tâm Duyệt Quân Hề
Teen FictionThể loại: Đam mĩ, chủ thụ, (vạn nhân mê thụ), trọng sinh, HE. Mô tả: Ta nhìn thẳng vào đôi mắt phượng thâm thuý của thánh thượng. "Quân gia bao đời nay trấn giữ biên cương, từng người từng người ngã xuống nơi ấy, thế mà vẫn khăng khăng một lòng...
