Trời đã dần khuya, Beomgyu thấy rõ trăng đã dần xa mặt nước. Nhưng bầu trời này thật đẹp quá, làm sao đây. Nếu có thể anh muốn chôn linh hồn mình ở đây, để ngày nào cũng có thể vui vẻ ngắm thứ mình thích.
Taehyun lên tiếng làm xua đi không khí yên tĩnh kéo dài đã lâu: "Mình về thôi, thầy cô và mọi người sẽ lo lắng đấy."
"Ừm..."
Trên đường về anh có tò mò vài câu hỏi và nhận ra rằng người đang đi bên cạnh mình quả là cuốn từ điển sống. Hỏi một câu thôi mà cậu đã nói ra một loạt.
"Cậu thích hành tinh nào nhất?"
"Hm...không hẳn là hành tinh. Em thích một hành tinh lùn, là Sao Diêm Vương."
"Hửm? Tại sao?"
"Bởi vì bản thân Sao Diêm Vương đã rất đẹp, nhưng chính cách nó bị loại khỏi danh sách các hành tinh trong hệ mặt trời đã khiến nó đặc biệt. Mà em thì lại thích những thứ đặc biệt."
Cậu lấy đà nhảy xuống con dốc nhỏ rồi đưa tay đón lấy anh, Taehyun cười và nói: "Như anh chẳng hạn?"
Beomgyu nắm lấy tay Taehyun rồi để cậu đỡ mình xuống con dốc đứng. Anh hoài nghi hỏi lại: "Tôi đặc biệt á?"
"Ừm, như một ngôi sao vậy."
Cậu này lạ thật, hết nói người ta là sứ giả rồi bây giờ lại bảo anh giống một ngôi sao. Taehyun mơ mộng hơn anh tưởng. Beomgyu cũng thích những thứ mơ mộng lắm nhưng sợ người ta nghĩ mình trẻ con nên trước mặt người ta thì đâu dám nói là mình thích.
Hai người họ đi mãi cũng về đến được khu tập trung, cũng may là thầy cô vẫn chưa phát hiện ra sự vắng mặt này. Nhìn lại thì cả hai cũng đã nói chuyện với nhau nhiều hơn trước, đó là một bước tiến lớn đối với cậu rồi.
Cho dù mỗi ngày phải bên cạnh người kia rồi lảm nhảm về đủ thứ trên đời thì cậu cũng sẽ làm. Làm vậy để mong có thể tìm thấy điểm chung của mình và anh, thử và sai thôi. Sau vài lần nói chuyện thì Taehyun dễ như trở bàn tay đoán được Beomgyu là một người mơ mộng, năng động, yêu động vật, không thích hải sản cho lắm và thật sự là chàng trai với trái tim ấm áp.
Taehyun tin trực giác của mình là đúng.
Hai người tách nhau ra, Taehyun thì đi kiểm tra lại sỉ số lớp một lần cuối còn Beomgyu thì đi về lều. Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu anh không gặp thầy Han. Thầy đang đứng trước lều số 16 của anh và cậu và ngó nghiêng gì đó.
Beomgyu tiến lại vỗ vai thầy rồi hỏi: "Thầy tìm em ạ?"
"À không, thầy tìm Daesik."
"Cậu ấy ở lều số 15 bên cạnh đấy ạ."
Thầy Han nâng kính rồi cau mày khó hiểu.
"Lạ thật đấy, thầy nhớ Taehyun và Daesik-"
"Thầy!"
Tiếng thầy thất thanh đó của ai ngoài Daesik nữa, một tiếng kêu hoảng loạn. Gã nhanh chóng chạy đến, lôi thầy Han đi một cách mất tự nhiên.
"Thầy tìm em phải không? Ha ha, em biết mà, em và Taehyun đã hẹn thầy ở lều số 16 của em ấy nhưng em lại quên mất."
Trong lòng Beomgyu dấy lên nghi ngờ nên ngay lập tức đi tìm Jiho để hỏi rõ, ngờ đâu lớp trưởng gương mẫu của anh vậy mà lại say mèm ở một góc đến mức quên cả đường về. Choi Beomgyu cẩn trọng lôi người kia đi mà không để ai thấy, anh mắng nhỏ trong khi vác cái của nợ ấy về lều:
BẠN ĐANG ĐỌC
TAEGYU | Hai Lần Mười Năm
FanfictionCậu đợi anh mười năm. Mười năm ấy Kang Taehyun tìm kiếm Choi Beomgyu. Anh đợi cậu mười năm, mười năm ấy Choi Beomgyu đợi cậu quay lại. "Bởi vì anh yêu em hơn những gì em nghĩ." Chỉ đơn giản là hai kẻ lang thang tìm được nhau trong thế giới riêng của...