22. Chia Tay

277 42 5
                                    




Hôm nay Beomgyu phải đến trường để nộp hồ sơ xin chuyển trường. Ba mẹ anh không nói gì vì họ biết chuyện này khó khăn với anh đến nhường nào. Và từ rất nhỏ rồi, anh vẫn sống trong sự yêu thương của họ như thế.

Nhưng đớn đau thay sự yêu thương đó bây giờ lại làm anh khó xử. Bởi cảm giác tội lỗi cứ liên tục chồng chất khi anh nhận ra bản thân vẫn sống hạnh phúc như thế, trong khi người anh yêu lại mất tất cả. Beomgyu không cho phép...anh không chấp nhận sự yêu thương này. Hay nói đúng hơn là không thể chấp nhận.

Rảo bước trên hành lang vắng, đang trong giờ học nên chẳng có mấy người nhận ra anh. Sau khi nộp đơn lên ban giám hiệu anh được giáo viên yêu cầu gặp mặt phụ huynh, Beomgyu gặp cả thầy Kim nữa và cũng cùng thầy nói chuyện một chút.

Có lẽ thầy sợ anh sẽ giống như nữ sinh đó nên đã nói rất nhiều lời an ủi. Beomgyu gương cười để thầy vơi đi lo lắng, anh nói:
"Em hiểu mà thầy, em sẽ không để bản thân xảy ra chuyện đâu...Vì muốn ổn hơn nên em mới chọn chuyển đến môi trường mới ạ..."

"Ừ, thầy biết Beomgyu là người suy nghĩ thấu đáo mà."

Bởi vì anh không muốn ở một nơi tràn ngập kỷ niệm của hai đứa thế này. Góc sân đó, dưới tán cây kia, trước lớp học, cửa hàng tiện lợi gần trường, sân bóng phía đối diện, trạm xe bus, hoa anh đào...

Từng thứ, từng thứ một...anh chẳng thể tỏ ra bình thường nỗi nếu bị bủa vây bởi những điều ấy.

Có lẽ đây sẽ là lần cuối anh trở về trường, vì tiếc và cũng vì nhớ mà người này quyết định sẽ nghé lên sân thượng một lúc. Ngày trước anh thích nơi đó lắm, nhưng nhà trường lại cấm không cho lên. Chủ yếu là học sinh tìm tòi được lối đi bí mật nào đó rồi giấu giáo viên thôi. Chẳng phải vì sợ bọn trẻ như anh trốn tiết, cái họ sợ là hình bóng một em học sinh đứng trên sân thượng lúc ráng chiều với đôi mắt hoen đỏ.

Yeonsan là trường mà mẹ chọn cho anh, vì mẹ biết nơi này rất quan tâm về vấn đề tâm lí của học sinh.

Lách người qua khe hở nhỏ xíu bị che lại bởi đống dụng cụ thể dục, gió mang nơi sân thượng lại lần nữa làm anh xao xuyến. Nếu thầy Kim mà thấy anh lén đến sân thượng vào lúc này thì sẽ hoảng lắm...

Bầu trời hôm nay thật nhiều mây, là buổi sáng nhưng không khí có phần ủ dột.

Phóng tầm mắt ra trung tâm thành phố, anh thấy hàng xe cộ vẫn nườm nượp. Chẳng thứ nào để ý đến thứ nào, vì mỗi sự vật vẫn đang bận bịu sống cuộc đời riêng của nó. Cho dù trên đời này có một kẻ vừa sụp đổ, có một kẻ đau khổ muốn hiến dân sinh mệnh cho đất trời thì chúng vẫn như thế. Vì sinh mạng ấy quá nhỏ nhoi chăng?

Gần lại một chút, anh thấy sân bóng chuyền quen thuộc...nơi có biết bao kỷ niệm của người con trai mà anh yêu. Lại dõi về gốc anh đào trước cổng trường, Beomgyu bồi hồi nhớ lại cái ngày đối phương tỏ tình mình. Cái lạnh giật mình của tấm huy chương chưa bao giờ khiến lòng anh lân lân đến vậy, cũng chính  nụ cười của người con trai ấy...khiến anh mãi mắc kẹt trong nỗi dằn vặt.

Còn đang lắng nghe thanh âm của gió thì Beomgyu đã loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện. Sợ bị phát hiện nên anh trốn đi theo bản năng. Nấp sao trụ bê tông lớn nằm khuất trong góc, anh có thể nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện ấy.

TAEGYU | Hai Lần Mười NămNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ