Trời quang, đáng lẽ sẽ là một ngày đẹp nếu anh chịu rũ bỏ bộ lọc xám xịt ra khỏi mắt mình.Beomgyu uể oải đứng dậy, chân tay cứng đờ và lạnh cóng vì đã ngủ cả đêm trên sàn. Vì khóc mà thiếp đi nên lúc tỉnh dậy hai mắt đã sưng húp và có chút đỏ. Trong trạng thái còn đang lờ đờ vì giấc mộng dài, anh đã vô tình giẫm phải mảnh vỡ từ bình hoa còn chưa dọn.
Beomgyu cũng tự nể bản thân một câu, ngủ cả đêm ở đây như vậy mà tay chân vẫn lành lặn, ít nhất thì đến bây giờ mới bị thương. Chân Beomgyu chảy máu. Không nhiều, chính anh cũng chẳng đau gì nữa.
Vẫn nắm chặt tấm huy chương trên tay, anh cất gọn nó vào túi. Sau khi làm cho bản thân trông ổn hơn trong gương Beomgyu mới đeo túi chứa huy chương ấy mà đi vội.
Anh nhớ ở nơi ngã tư đường rẽ trái, chỗ con hẻm nhỏ có một cửa hàng sửa đồ cũ. Min Jae bảo cô hay đến đó sửa giày dép với túi xách, ông sửa nhiều thứ lắm nên anh mới ôm hy vọng ông có thể giúp mình gắn lại vật kỷ niệm.
Đó là một cửa hàng trông rất cũ, nói là xập xệ cũng không phải, cổ điển thì không hẳn. Mấy món đồ cũ được để lộn xộn trong tủ kính đã ngả màu vàng, tủ gỗ nhỏ nằm chễm chệ ở 'mặt tiền' như một quầy thu ngân độc đáo. Ngoài cái tủ lộn xộn ấy ra thì không gian bên trong lại khá ấm cúng với ánh đèn vàng và dãy tủ sách dài như vô tận toàn là văn học cổ điển.
Một người phụ nữ ra tiếp, giọng bà nhẹ nhàng lại dễ nghe khiến Beomgyu cảm thấy mình như bước vào một câu chuyện cổ tích mà bà là tiên đỡ đầu.
"Cháu cần gì?"
"Cháu muốn sửa đồ ạ."
"Chà, đưa bà xem thử nào."
Trời chỉ vừa mới sang thu, hơi se lạnh thôi nhưng anh thấy bà đã khoác hai ba lớp áo, bên ngoài còn choàng thêm một tấm khăn len lớn có vẻ là tự đan. Bà ngắm nghía hai mảnh huy chương rồi cau mày lắc đầu:
"Cái này bà không chắc nữa...để bà hỏi ông đã.""Mình à, mình xem cái này đi.", bà chầm chậm đi vào sau khi mời anh ngồi vào một sofa cũ thơm mùi quế.
Ông lão ông đưa lưng về phía anh, sau khi nâng kính và xem xét một hồi thì ông ngay lập tức đứng dậy. Ông toang gọi:
"Cậu bé đó đâu?"Bà chỉ về phía anh, lúc này Beomgyu cũng nhìn sang. Ông không nói gì nhưng giọng nói ấy cứ lặp lại trong đầu Beomgyu lúc này.
"Theo các em thì thanh xuân là gì?"
"T-Thầy Kim!", Anh đứng bật dậy.
"Xem nào...Em là Gyu...Choi Beomgyu đúng không?"
"Vâng! Em đây ạ, em không ngờ sẽ gặp thầy ở đây!"
Beomgyu chạy vội đến đỡ ông ngồi xuống, bà thấy cuộc nói chuyện sẽ kéo dài nên mới cười nhẹ rồi đi chuẩn bị trà và bánh. Thầy Kim đã nghỉ hưu ngay sau khi anh tốt nghiệp cấp ba, thầy cùng vợ quyết định mở một cửa hàng sửa đồ cũ và cho thuê sách để kiếm chút niềm vui qua ngày. Thầy nhìn tấm huy chương rồi thở dài:
"Thảo nào thầy nhìn thứ này quen mắt như thế. Ban đầu thầy còn tưởng mình gặp lại Daesik đấy, năm đó thằng bé lẽo đẽo theo khoe thứ này suốt kia mà."
![](https://img.wattpad.com/cover/339040949-288-k825457.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
TAEGYU | Hai Lần Mười Năm
Fiksi PenggemarCậu đợi anh mười năm. Mười năm ấy Kang Taehyun tìm kiếm Choi Beomgyu. Anh đợi cậu mười năm, mười năm ấy Choi Beomgyu đợi cậu quay lại. "Bởi vì anh yêu em hơn những gì em nghĩ." Chỉ đơn giản là hai kẻ lang thang tìm được nhau trong thế giới riêng của...