18. Mẫu đơn màu trắng

254 50 2
                                    


Một chiều mưa phùn nhẹ. Beomgyu xuống tầng sau khi đã mặc xong bộ âu phục chỉnh tề, bà Choi cầm sẵn trên tay chiếc lược nhỏ rồi cũng rối rít chải tóc cho cậu con trai cao hơn mình, chỉ mong anh trông thật gọn gàng vào dịp đặc biệt.

Bầu trời hôm nay xám xịt, trông thật buồn. Nhưng buồn hơn nữa là bộ âu phục anh khoác lên lại mang màu của bóng đêm, màu đen tối giản thích hợp để đi thăm viếng.

"Mẹ đã thăm họ chưa?"

"Ừ, mẹ và ba đã đi lúc sáng rồi."

Anh đảo mắt: "Năm nay là hoa gì thế ạ?"

"Là mẫu đơn trắng. Vì đi chợ sớm nên hoa rất đẹp, họ nhất định sẽ thích."

Họ ở đây là gia đình đã không may qua đời trong vụ tai nạn năm anh bảy tuổi. Những năm sau đó, vào đúng ngày xảy ra tai nạn hai ông bà Choi đều đến phúng viếng kèm theo một bó hoa tươi. Beomgyu chưa bao giờ đến đó, vì mẹ anh không cho. Bà thừa biết đây không phải thời điểm thích hợp và con trai mình có thể sẽ lại chìm trong vực sâu nếu càng đào sâu vào quá khứ.

Anh bình thường sẽ cùng họ đến nhà tang lễ sau đó đứng bên ngoài đợi bố mẹ mình phúng viếng. Tuy nhiên năm nay ông bà Choi đến thăm họ trễ hơn ba ngày do Beomgyu có một đợt kiểm tra quan trọng và họ không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của con mình.

Ban đầu anh đã lo lắng, vì theo những gì anh biết về Taehyun thì cô chú hiện giờ không phải bố mẹ ruột của cậu. Beomgyu sợ rằng sự trùng hợp đáng sợ nhất trên đời sẽ xảy ra, rằng biết đâu người mất trong vụ tai nạn năm đó đích thực là bố mẹ ruột của Taehyun. Nhưng vì ngày giỗ của cả hai khác nhau, nên anh đã nguôi ngoai phần nào. Và nếu Taehyun thật sự là đứa trẻ năm ấy thì cô Choi chắc chắn sẽ biết, cả bố anh nữa, họ sẽ không dửng dưng như vậy.

Cô chỉnh lại phần cổ áo của anh cho ngay ngắn rồi thở dài:
"Beomgyu lớn thật rồi này..."

"Mẹ, con 17 tuổi rồi đấy."

"Phải...con trưởng thành rồi."

Anh rời đi trong ánh mắt thất thần của bà. Mỗi năm đều nhìn thấy Beomgyu trong bộ trang phục ấy, nhưng năm nay sẽ khác. Một hoàn cảnh khác, một tâm trạng khác.

Choi Beomgyu từ nhỏ là đứa trẻ sống trong sự yêu thương và bao bọc của bố mẹ mình, anh là viên ngọc quý giá nhất mà cô Choi có được trong độ tuổi đôi mươi. Và cô đã từng thề rằng sẽ giữ cho anh luôn luôn hạnh phúc. Nhưng hôm đó cô gặp Kang Taehyun, cũng chính là hôm mà lời thề ấy bị phá hủy.

Cô chẳng cần biết liệu Choi Beomgyu có hạnh phúc lâu thật lâu hay không, nhưng cô tin cậu là một người tốt.

...

Hơn bốn giờ chiều và mưa vẫn chưa tạnh, Beomgyu một mình đứng trước nhà tang lễ như mọi năm. Nhưng khác là lần này anh không đợi bố mẹ ra, mà đợi cậu đến. Taehyun xuất hiện sau màn mưa dưới tán của chiếc ô đen trĩu nước. Bả vai cậu có hơi ướt vì nước mưa theo gió mà phả vào. Lần đầu anh thấy cậu mặc âu phục, và như anh dự đoán, Taehyun vẫn trông thật điển trai trong bộ đồ đen.

Mưa làm mặt cậu nhạt đi, anh không biết rằng cậu có đang cười với mình hay không.

Cậu chạy vội sau khi thấy anh một mình đứng đợi. Taehyun lần nữa nở nụ cười với anh. Cậu gấp gọn ô và nói:
"Anh đợi lâu chưa?"

TAEGYU | Hai Lần Mười NămNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ