Taehyun đã phải nghe con gấu ấy lèm bèm suốt cả quãng đường đến sân bay, nhưng dù sao việc anh nói lắm thế này cũng thật tốt. Làm cậu có cảm giác như mình vừa quay lại mười năm trước."Sao anh về sớm thế?", Taehyun nói trong khi giúp anh kéo vali đồ to tướng xuống khỏi xe.
"Cậu có chắc là muốn nghe không?"
"Sao thế?"
Beomgyu hít một hơi, anh liên tục kể lịch trình dày đặc của mình ra với tốc độ chóng mặt:
"Một tá công việc đang chờ tôi ở cửa hàng. Nào là lũ chó mèo bệnh đường ruột, thêm một con nhỏ lười chăm cún nên cứ mang cún đến cho tôi spa vào mỗi cuối tuần làm tôi mệt chết. Sau khi làm việc ở cửa hàng xong thì chạy vội đến trường để kịp tiết của giáo sư Kim, học xong rồi thì lại lao đến B House để xem tình hình ở đó. Còn nữa, nếu tôi lơ đễnh nghề tay trái của mình thì tôi sẽ phá sản mất.""Bất động sản? Hay...chứng khoán?"
"Tôi đâu phải thánh mà biết cả hai thứ đó? Con bé ở B House làm lố lên thôi."
Taehyun cười trừ:
"Vậy nghề tay trái của anh là gì?""Một trong hai thứ cậu vừa kể đấy.", anh nhún vai.
"Cứ như người nổi tiếng ấy nhỉ?"
Beomgyu bận như thế nên trông anh gầy hơn hồi còn đi học nhiều lắm, cũng ít có vui chơi hơn. Đợt bận đỉnh cao nhất của cậu có lẽ là từ lúc câu lạc bộ của Taehyun chiến thắng một câu lạc bộ nước ngoài với vài thành viên thuộc đội tuyển. Sau đó nhà tài trợ nhiều lên, phỏng vấn càng nhiều cũng như nhận kha khá giải đấu. Taehyun thấy bản thân đang dần tốt lên thì cũng không lơ là, hôm nào cũng phải luyện tập.
May mắn được vào đội tuyển quốc gia nên việc tập luyện không thể bừa bãi được nữa, ngoài ăn uống thì cậu cũng phải luyện tập theo chương trình của huấn luyện viên, mỗi tuần cũng có ngày nghỉ, sau mỗi trận đấu lớn càng có thêm một kỳ nghỉ dài để ổn định sức khỏe. Cũng nhờ những kỳ nghỉ này mà cậu mới rảnh rỗi như bây giờ đây.
Một người thì hai mươi bốn tiếng chỉ có chó và mèo, người còn lại thì chạy và nhảy. Tên nổi tiếng trong trường đại học, kẻ lại được xuất hiện trên tivi. Họ vẫn đang bước đến mặc cho trái tim đang khuyết một mảnh.
Taehyun sẽ ở lại thêm một ngày nữa để hoàn thành buổi phỏng vấn đáp lễ cho nhà báo mà cậu đã nhờ.
Taehyun định đợi anh khuất bóng sau cổng hải quan thì mới về, nhưng có lẽ Beomgyu gặp một chút rắc rối nên đã bị giữ lại. Cậu lập tức chạy đến để xem tình hình, vừa đến thì gương mặt thân quen lại xuất hiện.
Lão già béo ú đê tiện đêm qua đến, kéo theo cả đám người trông như tội phạm bạo lực. Tên nào cũng đang chằm chằm vào anh, còn Beomgyu thì ngoài lão ta ra thì không nhận ra ai khác nữa.
Lão ấy đã bắt chuyện với anh sau buổi hội thảo và nói câu "Mười triệu won một đêm có đủ không?" với anh. Beomgyu lúc ấy thấy buồn cười hơn là tức giận, anh đã tưởng lão ấy bị ảo tưởng quyền lực.
Mình mà cũng có cái giá đó sao? Lão ta đúng là mù rồi mới chọn mình. Beomgyu không khỏi thắc mắc.
Lão xồng xộc tiến đến, chỉ tay vào mặt anh và bắt đầu xả một loạt tiếng Nhật. Beomgyu hiểu được chỉ bảy mươi phần trăm vì lão ta nói nhanh quá. Nhưng anh nghe lão nói gì đó về video và bài báo.
BẠN ĐANG ĐỌC
TAEGYU | Hai Lần Mười Năm
FanfictionCậu đợi anh mười năm. Mười năm ấy Kang Taehyun tìm kiếm Choi Beomgyu. Anh đợi cậu mười năm, mười năm ấy Choi Beomgyu đợi cậu quay lại. "Bởi vì anh yêu em hơn những gì em nghĩ." Chỉ đơn giản là hai kẻ lang thang tìm được nhau trong thế giới riêng của...