Chương 257

149 26 0
                                    

...

Từ Trữ An Vương Phủ đi ra, trong đầu Vân An vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, đến mức Chu Lục gọi Vân An nhiều lần nàng mới hồi phục tinh thần lại.

"A, có chuyện gì?"

"Gia, chúng ta hiện tại đã về nhà, thỉnh ngài xuống xe từ cửa chính đi vào, tiểu nhân muốn kéo xe ngựa đến cửa sau."

"A, được." Vân An nhảy xuống xe ngựa, bước lên bậc thềm vào Vân Trạch, một đường trầm mặc trở lại tiểu viện của nàng cùng Lâm Bất Tiện.

Tại Chu Lục thông truyền Lâm Bất Tiện đã dùng qua cơm tối, đang thắp đèn ngồi ở bên bàn tròn cầm một quyển sách, một bên đọc sách, một bên chờ Vân An trở về.

"Nương tử, ta trở về."

Lâm Bất Tiện buông quyển sách trong tay xuống, nghênh: "Thế nào?"

Vân An không có hăng hái nói ra: "Cũng được, cũng chỉ như vậy."

Lâm Bất Tiện giúp Vân An lấy xuống phối sức bên hông, cởi áo ngoài, dỡ xuống đai lưng, đem áo ngoài cùng đai lưng khoác lên trên bình phong, phối sức bỏ vào trong hộp trên bàn trang điểm, cái hộp này là Lâm Bất Tiện chuẩn bị cho Vân An, chuyên môn dùng để cất giữ mấy món phối sức Vân An thường dùng.

Vân An ngồi xuống bên cạnh bàn tròn, cầm lấy quyển sách của Lâm Bất Tiện nhìn lướt qua, trong lòng chảy xuôi qua dòng nước ấm, Lâm Bất Tiện đọc quyên sách tên là « Ung Châu địa chí ».

Bởi vì năm nay Ung Châu mưa xuống dị thường, Vân An trước đó chẳng qua là thuận miệng hỏi Lâm Bất Tiện một câu: Đã đọc Thủy Kinh Chú hay biên niên sử địa chí của Ung Châu chưa... Lâm Bất Tiện vậy mà đem lời nói của nàng để ở trong lòng.

Lâm Bất Tiện ngồi xuống đối diện Vân An, lật ly nước sứ trắng trong đĩa rót cho Vân An một ly nước đặt trước mặt Vân An: "Có phải là lại bồi Quận Chúa quậy một ngày, mệt rồi không?"

Vân An bưng ly nước lên uống một hơi cạn sạch, đem cái ly để lên bàn nhịn không được lại phát ra thở dài một tiếng, Lâm Bất Tiện hiểu rõ Vân An, nàng không nói gì, an tĩnh chờ đợi.

Đại khái qua mười mấy hơi thở, Vân An lại lần nữa lên tiếng.

Sau đó, Vân An mặt ủ mày chau cùng Lâm Bất Tiện giảng thuật lại chuyện từ chỗ Xuân Hoa quận chúa nghe được, sau khi nói xong Vân An rõ ràng càng ỉu xìu hơn, chống cái cằm nhìn Lâm Bất Tiện.

Lâm Bất Tiện thấy bộ dáng này của Vân An, liền biết Vân An đây là lại bị " tình nghĩa mệt mỏi", kỳ thật nếu ở chung với Vân An lâu liền không khó phát hiện, nàng là một người rất trọng tình nghĩa.

Chỉ là bởi vì thành hôn với mình, thân phận cũng theo đó biến thành mạt lưu thương nhân, thấp cổ bé họng... Rất nhiều chuyện có lòng không đủ lực.

Bây giờ thân phận của nàng mặc dù tăng lên không ít, nhưng bên cạnh bằng hữu không phú thì quý, Vân An vẫn như cũ tương đối sa sút, thấy bằng hữu gặp khó khăn... Trong nội tâm nàng không dễ chịu.

Lâm Bất Tiện biết Vân An đang đợi mình phát biểu ý kiến, càng như vậy nàng càng phải thận trọng làm việc, suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, nói: "Sở Vương chính là đương kim Thánh Thượng thân đệ đệ, nhi tử niên kỷ nhỏ nhất dưới gối Thái Hậu. Tập một chữ thân vương tước, thân phận cao quý không tả nổi. Nếu chỉ xét về thân phận, Sở Vương Điện Hạ thành thân với Xuân Hoa Quận Chúa ít nhất cũng tương xứng về mặt địa vị. Chỉ là... Có chút hiềm nghi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thôi." Đối mặt người thân cận nhất, Lâm Bất Tiện không muốn giấu diếm, nghĩ gì cũng nói ra.

Ở rể (Nhập chuế) - P2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ