Chương 14: Băng cá nhận màu hồng

198 2 0
                                    

Châu Kinh Trạch đi ra khỏi cổng trường, anh bắt một chiếc taxi rồi ngồi vào trong, thấp giọng nói địa chỉ. Anh ngồi ở hàng ghế sau, khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ, đầu ngón tay gõ nhẹ vào cửa kính, cuối cùng dứt khoát hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh lùa vào trong, sự bất an và bực dọc nơi đáy lòng vẫn không hề vơi bớt.

Vì Châu Kinh Trạch đã tăng gấp ba lần tiền xe nên tài xế rất nhanh đã đưa anh tới nơi – Lishuxia.

Lishuxia là khu nhà giàu điển hình, biệt thự xếp thành nhóm, đèn đuốc sáng trưng, người sống ở đây đều vô cùng giàu có.

Châu Kinh Trạch đứng trước một căn biệt thự rực rỡ ánh đèn, anh cười khẩy, không biết đã bao lâu không đến đây rồi. Anh đi vào trong, cô Đào bảo mẫu nghe thấy tiếng bèn đi ra nghênh đón, bà trông thấy Châu Kinh Trạch, thanh âm vừa ngạc nhiên vừa thân thiết: "Cậu hai về đấy à, đã ăn cơm chưa, để cô Đào đi nấu mấy món cháu thích ăn nhé..."

Hai người đứng ở khoảng đất trống trước sân, Châu Kinh Trạch mỉm cười, ôm lấy vai bà: "Cô đừng nấu nữa, cháu vừa mới ăn xong."

"Thật hay giả đấy, cháu không được nói dối cô Đào đâu."

Cô Đào từ nhỏ đã ở trong nhà họ Châu, là người tận mắt chứng kiến Châu Kinh Trạch trưởng thành, cũng là người tận tâm tận lực chăm sóc cho mẹ của anh khi bà vẫn còn sống. Về sau bọn họ chuyển đi khỏi ngõ Hổ Phách, không có ai căn dặn, nhưng cứ nửa tháng là cô Đào lại đến nấu một bữa cơm cho Châu Kinh Trạch, dọn dẹp vệ sinh nhà cửa cho anh.

Trong mắt Châu Kinh Trạch, bà không khác gì người thân.

Châu Kinh Trạch ôm vai cô Đào bước vào cửa, ý cười trên mặt anh vào khoảnh khắc nhìn thấy Châu Chính Nham đã biến mất hoàn toàn. Cô Đào lên tiếng chào hỏi xong liền đi ra, để lại không gian cho hai bố con họ.

"Ông ngoại đâu? Ông thế nào rồi?" Châu Kinh Trạch đi thẳng vào vấn đề.

Châu Chính Nham ho khẽ một tiếng, nét mặt nghiêm túc của mọi khi cũng trở nên hơi mất tự nhiên: "Đã gọi bác sĩ đến khám, kiểm tra lại phát hiện không có vấn đề gì nên đưa ông về rồi."

Đôi mắt sắc bén của Châu Kinh Trạch nhìn chằm chằm vào Châu Chính Nham một giây, anh nhận ra mình đã bị lão già này lừa. Đúng là càng quan tâm lại càng loạn cào cào, anh không biết nên tức giận hay nên cười nữa. Bây giờ bình tĩnh lại, ông ngoại của anh sao có thể tới dự tiệc sinh nhật của Châu Chính Nham chứ, ông không dùng một gậy đập chết Châu Chính Nham đã là may lắm rồi.

Phòng khách lộng lẫy, ánh sáng từ đèn chùm thủy tinh hắt xuống dưới, trong góc phòng chất đầy những hộp quà cao ngang ngọn núi nhỏ, Châu Kinh Trạch ngồi thẳng xuống dưới xô pha, nhướng nhướng chân mày nghiêm nghị: "Tìm con có chuyện gì? Lừa con tới tận đây không lẽ là muốn nghe con chúc bố mấy lời nhảm nhí như 'phúc như đông hải, vạn thọ vô cương' à?"

"Con không nói ra được mấy lời trái lương tâm vậy đâu." Khóe miệng Châu Kinh Trạch nhếch lên, ý châm biếm rõ ràng.

Châu Chính Nham tức điên người, ông ta đập chén trà xuống bàn, lửa giận đùng đùng: "Thằng oắt con hỗn hào, mày cứ phải chọc điên bố mới vừa lòng phải không?"

Tỏ Tình - Ưng ChanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ