Chương 31

4.2K 465 141
                                    

Bỗng dưng rất muốn hôn lên trán nàng

*

Lúc đầu, Vân Khê nhận thấy có điều gì đó bất thường. Buổi sáng khi đến bếp nhóm lửa, cô nhìn thấy tro rỉ ra trên lỗ bếp, có dấu vết bị móng vuốt thú cào xước.

Cô dùng một thanh gỗ đào xung quanh lỗ bếp xem có con vật nào đã dùng tro thực vật bên trong làm "chậu cát mèo", chôn phân vào đó không.

Kết quả không tìm thấy.

Trên bếp nhà cô có một số dụng cụ nấu nướng và một ít trái dại chưa ăn, cô dùng đá bao quanh đám trái dại đó, dùng lá cây che lại, lúc này phần lớn lá cây đều bị thú vật không rõ danh tính cắn, lộ ra những trái dại nằm rải rác bên trong.

Cô nghĩ có lẽ những loài động vật như chuột núi đã ghé thăm bếp lò của mình, giống như lũ chuột ở quê ngày xưa thích trèo lên bếp để trộm thức ăn.

Vân Khê thở dài.

Ở đây không có thuốc diệt chuột, không biết Thương Nguyệt có bắt được chuột không...

Cô gọt sạch lá, lấy từng quả dại để kiểm tra xem có dấu hiệu bị động vật cắn hay không.

Gần một nửa số trái dại bị nhai thành từng mảnh, để lại dấu răng rõ ràng của động vật.

Có hai vết răng đặc biệt rõ ràng, giống như dấu vết của loài gặm nhấm để lại, như... chuột, hai chiếc răng cửa cạnh nhau.

Vân Khê nhìn trái cây bị cắn, đau lòng không thôi nhưng vẫn phải vứt đi.

Cô nghĩ mình sẽ phải đào một cái hố khác rồi giấu vào trong hang để tránh bị ăn mất. Nhưng nếu gặp phải một con vật có thể khoan lỗ thì sao?

Hầm không thể đào được trong một sớm một chiều, Vân Khê gặp khó trong việc tích trữ lương thực.

Thịt treo trên cây cũng bị động vật ăn.

Vân Khê phát hiện ra gấu xám có thể trèo cây. Một đêm nọ, cô và Thương Nguyệt đang ngồi bên đống lửa ăn thịt nướng, bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một con gấu xám đang lặng lẽ trèo lên ngọn cây, nó dùng tứ chi ôm lấy thân cây, dùng đôi mắt đen sì nhìn thẳng vào cả hai và món thịt nướng trên tay.

Thương Nguyệt nhìn qua, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đầy uy hiếp, con gấu lập tức bỏ chạy, không quay đầu lại.

Miếng thịt trước đó Vân Khê ăn không hết được treo trên cành cây, ngày hôm sau nhìn lại đã có dấu vết bị nhai.

Có lẽ không phải bị gấu, mà là vượn, hoặc khỉ có thể trèo cây cắn.

Cô phải vứt đi hết.

Cô cũng từng làm những lát thịt hun khói nhưng không có vị mặn, có vị khô, chát và nhạt nhẽo, không ngon bằng vị thịt tươi. Cô thường đem thức ăn thừa lên cành cây rồi treo lên nhưng cuối cùng lại bị con vật nào đó trong rừng đánh cắp.

Trước mùa đông, Vân Khê dự định xếp đá hun khói vào một hang khô để làm thịt hun khói rồi cất vào trong hang, để không bị động vật khác ăn mất.

[BHTT] [EDIT] [Hoàn] Mỹ Nhân Ngư - Thiên Tại ThủyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ