CHƯƠNG 12

7.1K 828 20
                                    

"Hoá ra trên đời làm việc tốt thật sự được báo đáp sao?"

"Ông có quen đứa bé vừa tới cửa hàng bán vỏ giấy và chai nhựa không?" Không ngờ người đàn ông lại hỏi chủ quán một câu hỏi kỳ lạ.

Ông nghĩ nghĩ, sao đột nhiên lại hỏi chuyện đứa nhỏ?

"Không hẳn, là một đứa nhỏ thường xuyên tới đây bán phế liệu mà thôi."

Người đàn ông tùy ý đánh giá một chút phía trước cửa hàng rồi nói với giọng bình tĩnh, giống như nói chuyện phiếm: "Ông không phải là người thu gom rác, sao lại mua phế liệu của đứa trẻ đó?"

Ông chủ cửa hàng nghi hoặc liếc nhìn những người trước mặt: "Mấy người là ai?"

"Xin hãy yên tâm, chúng tôi không phải kẻ buôn người, cũng không có ý đồ xấu, chúng tôi chỉ muốn biết một số điều thôi." Người đàn ông lấy điện thoại di động ra, vào giao diện thanh toán, khi nghe thấy âm thanh đã thanh toán năm trăm, chủ cửa hàng tức thời choáng váng.

Nếu là bọn buôn người sẽ không đến mức hỏi một câu đã đưa năm trăm đi. Ông chủ suy nghĩ một lúc, đối với tình trạng của đứa trẻ, cảm thấy bị kẻ buôn người bắt cóc có khi còn tốt hơn bây giờ.

"Tôi thật sự không thân thiết với đứa nhỏ, nhưng tôi biết cả nhà nó. Tôi với đứa nhỏ ở cùng một xóm, hôm đó tôi đóng cửa hàng để về nhà, khuya rồi không muốn nấu cơm nên trên đường mua một cái bánh rán, lúc đó thấy đứa nhỏ đứng khóc ở hành lang, nói rất đói bụng nên tôi liền đem bánh rán cho nó."

Ông chủ cửa hàng vừa nói vừa liếc nhìn người đàn ông trước mặt, thấy đối phương chau mày, còn người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp cách đó không xa vẫn luôn lắng nghe động tĩnh bên này, hai mắt đã đỏ bừng, trông rất...tức giận?

"Ba mẹ đứa nhỏ luôn đi vắng, trong nhà cũng không có đồ ăn, thỉnh thoảng tôi sẽ đụng phải đứa nhỏ lúc chạy ra ngoài, không phải lúc nào tôi cũng dám đưa đồ ăn cho con người khác, nhỡ bố mẹ nó tới rồi bảo thức ăn có vấn đề thì tôi biết làm sao?"

"Cho nên tôi bảo đứa nhỏ nhặt phế liệu rồi đến đây, tôi sẽ đưa tiền để nó tự mua thức ăn, tính đúng theo giá thị trường, không thêm bất kỳ khoản hoa hồng nào!"

Chủ cửa hàng thấy người trước mặt ăn mặc sang trọng, nhìn qua có chút sâu xa.

"Còn lại thì tôi không biết. Đứa nhỏ ít nói quá, có vẻ như đầu óc không tốt lắm. Lúc mới bắt đầu nhặt rác còn nhặt hết về, bây giờ mới biết thứ gì nên nhặt, thứ gì không nên nhặt."

Vẻ mặt người đàn ông nhìn qua có chút buồn bã, sau đó chỉ mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn ông đã giúp đứa trẻ đó, thật sự cảm ơn rất nhiều."

Người đàn ông nói đoạn, rồi bấm gì đó trên điện thoại di động.

Chủ cửa hàng có chút xấu hổ, hiếm khi được người khác chân thành cảm ơn như vậy, đúng là người không tầm thường.

Quả nhiên là có quan hệ sâu xa gì với đứa nhỏ kia.

"Vậy chúng tôi đi trước, cảm ơn." Người đàn ông đi đến bên người phụ nữ, ôm bả vai bà rồi rời đi. Cùng lúc đó, chủ cửa hàng nghe thấy tiếng 'tinh tinh', lập tức móc điện thoại ra, thấy tài khoản vừa chuyển năm trăm tệ đã chuyển thêm ba mươi ngàn tệ.

[ĐM - Edit] Bé ngốc cũng được nhà giàu nuông chiều saoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ