CHƯƠNG 24

5.9K 721 11
                                    

"Mẹ rất yêu thằng bé, nhưng mẹ lại để lạc mất thằng bé."

Vạn Thu lấy một trăm tệ.

Cảm giác cầm trên tay tờ tiền mới toanh rất khác so với những tờ có viền bẩn bẩn và thô ráp.

Có một trăm tệ rồi, cậu có thể chiêu đãi bạn bè.

"Đi chỗ nào?" Vạn Thu hỏi.

Dương Tiêu Vũ cười, người phụ nữ xinh đẹp cười rộ lên dường như lấn át cả ánh mặt trời.

"Theo mẹ." Người phụ nữ nắm tay Vạn Thu.

Bước vào quán cà phê, cái nóng như thiêu đốt của mùa hè lập tức bị chặn lại bên ngoài cửa kính trong suốt, tiếng nhạc êm đềm vang lên trang nhã, như thể ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Vạn Thu chưa bao giờ đến một nơi như thế này. Cậu bị Dương Tiêu Vũ nắm tay, vừa bước lại bị kéo một chút.

Vạn Thu không buông xe kéo nhỏ, cậu ở trong cửa kính, xe kéo nhỏ bị kẹt ở bên ngoài.

"Giúp tôi để ý thứ này một chút."

Dương Tiêu Vũ trực tiếp nói với nữ nhân viên, chỉ chiếc xe kéo nhỏ trước cửa: "Xong việc tôi sẽ thanh toán phí giữ đồ."

"Được, mời vào." Nữ nhân viên mỉm cười làm ra tư thế mời.

Vạn Thu lúc này buông lỏng xe kéo nhỏ, lại bị người phụ nữ nắm tay.

Quán cà phê có mùi thơm khác với túi bánh mì mà Vạn Thu quen thuộc, như đang cố gắng hết sức để toát ra hương vị thơm ngon quyến rũ mọi người.

Ngồi trên ghế sofa trong phòng nhỏ, lớp vải mềm mại như kem tươi chảy qua kẽ ngón tay.

Còn Vạn Thu giống như lớp bọt rơi trên món tráng miệng, không có mùi vị gì, có cảm giác thô thiển, lạc lõng.

"Càng sớm càng tốt." Dương Tiêu Vũ gọi món xong, yêu cầu mọi người rời đi, đồng thời kéo rèm phòng nhỏ lại. Trong không gian chỉ còn lại hai người, tia nắng không thể xuyên qua căn phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn nhỏ.

Người phụ nữ vẫn đẹp rực rỡ trong bầu không khí như vậy.

"Mẹ tên là Dương Tiêu Vũ." Dương Tiêu Vũ nói.

Vạn Thu cũng trả lời: "Cháu tên là Vạn Thu."

"Có đói không?"

Vạn Thu gật đầu.

"Vậy ăn cơm trước đi." Có Vạn Thu ở gần trong gang tấc, tính nóng nảy của Dương Tiêu Vũ cũng dịu đi rất nhiều.

Dương Tiêu Vũ lấy ra một gói khăn ướt từ trong túi nhỏ của mình, xé nó ra, cầm lấy tay Vạn Thu.

"Tay con bẩn rồi."

Khăn ướt mát lạnh lau từng ngón tay của Vạn Thu, cậu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, hàng mi dài và dày khiến đôi mắt kia càng thêm xinh đẹp.

Tay Vạn Thu được lau sạch sẽ, mang theo chút mùi hương của chiếc khăn ướt.

Người phụ nữ đặt khăn ướt xuống, nhưng lại không buông tay Vạn Thu ra.

[ĐM - Edit] Bé ngốc cũng được nhà giàu nuông chiều saoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ