Chương 33: Bài kiểm tra văn

510 48 7
                                    

Giờ học sẽ bắt đầu trong ít phút nữa, Nam ngồi ở trong lớp, mở sách để ôn lại bài cũ, còn ở ngoài hành lang, Quý lúc này mới lững thững tiến vào bên trong lớp học.

"Nam ơi ới ời."

"Gì?"

Quý thả chiếc cặp sách đeo chéo của mình vào gầm bàn rồi ngồi ngả lưng ra sau ghế, cái cổ áo phanh hẳn ra, chiếc cúc thứ nhất đã biến mất, còn chiếc cúc thứ hai thì cài một cách rất lỏng lẻo, chẳng biết là vô tình hay cố ý nữa.

Cả một vùng cổ cao và đầy đặn của cậu lộ hẳn ra, những đường cong trên yết hầu sạch sẽ, gợi cảm.

Nam trộm nuốt một ngụm nước bọt.

"Mày có để ý thấy hôm nay cổ của tao thế nào không?"

"Thì... đẹp?"

"Không! Ý tao không phải vậy... Cơ mà cảm ơn... Nói chung là tao không hỏi cổ đẹp hay không, mày nhìn kĩ đi, nhìn kĩ đi." Quý chỉ chỉ tay vào cổ mình rồi nằm ngửa hẳn ra đằng sau. Nam nhíu mày nhìn cậu rồi cũng đưa tầm mắt rời xuống cổ cậu, bỗng người cô run lên một cái.

"A?!"

Nam mở to mắt nhìn chiếc vòng cổ có xâu chiếc nhẫn vàng mà cô vừa mới bị lấy mất ngày hôm qua hiện tại đang được Quý đeo lủng lẳng ở trên người. Hai tay cô trong vô thức vươn đến định nắm lấy nó, nhưng bất chợt cơ thể cô sững lại, chẳng biết nghĩ cái gì mà lẳng lặng thu tay về.

Quý nhìn Nam lờ đi rồi mở lại quyển sách mà mình đang đọc, muôn nghìn dấu hỏi chấm đã xuất hiện rồi bay vòng vòng quanh đầu cậu.

Hỏi chấm??? Phản ứng như này là thế nào? Sao không lấy lại?

Cậu tưởng cô sẽ phải cuống quýt hết cả lên chứ?

"Cái vòng cổ đó cậu cứ giữ đi." Nam không nhìn Quý mà đặt tầm mắt xuống dưới những dòng chữ in mực ở trên mặt giấy, giọng nói rất từ tốn: "Tôi đã đồng ý cho chiếc nhẫn ấy đi và đã xác nhận mình không còn là chủ nhân của nó nữa, giờ cậu có được nó thì nó là của cậu. Tôi không đòi đâu."

"Cái con dở hơi này! Mày thật là... Ai mà dám lấy của mày chứ? Tao cướp nó từ bọn bắt nạt là để trả nó cho mày mà? Chậc!"

Cậu... lấy lại cái vòng này là vì cô sao?

Quý vòng tay ra sau cổ để tháo khoá của sợi dây chuyền rồi đưa nó đến, đeo vào cổ giúp Nam.

Cả người của cậu ghé sát lại gần cô, nhìn từ xa thì cả hai người giống như là đang ôm nhau vậy.

Trống ngực của Nam đập lên bình bịch với nhịp độ nhanh đến nỗi khiến cho chính cô phải choáng váng.

Gì đây? Lên cơn nhồi máu cơ tim?

"Đây, trả mày." Quý đeo xong chiếc vòng lên cổ Nam rồi lùi người ra sau một chút, dùng tay bẹo bẹo cái má của cô: "Đừng để mất nó nữa nhé."

Nam nhìn Quý rồi gật đầu nhè nhẹ, đôi đồng tử của cô hắt sáng lên những vệt nước dịu dàng, hai cái má đỏ lên hồng hồng trông rất đáng yêu: "Ừm..."

Một tiếng "ừm" này của cô nghe rất ngọt, giống như có thể vắt được ra cả nước vậy. Thật muốn khiến cho người ta ngại chết mà!

[Full] Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho LắmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ