Nghe Ngọc Thảo hỏi, Thanh Thủy mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng.
"Vợ xinh đẹp, em thích chị gọi em là Tít, mẹ cũng thường gọi em như vậy, chỉ là ông nói mẹ và cha em đã đi đến một nơi rất xa, phải lâu lắm mới có thể trở về, đã lâu rồi không còn ai gọi Thủy như vậy. Vợ, chị về sau có thể gọi em như vậy hay không?"
Thanh Thủy nói, đôi mắt mơ hồ ngấn nước, cuối đầu giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nhìn vẻ đau thương Thanh Thủy, nghĩ đến nàng không chỉ mất cha mẹ, lại vĩnh viễn si ngốc như đứa trẻ tuổi 12, hoàn toàn tin tưởng vào những lời nói dối, Ngọc Thảo cảm giác đau, chỉ có thể ôm nàng chặc hơn, vỗ vỗ cái lưng nàng như an ủi.
"Được, Tít thích chị gọi em như thế nào chị liền sẽ gọi em như vậy, ngoan, đừng nghĩ nữa, họ không ở cạnh em thì còn có chị. Giờ nói cho chị biết Tít làm thế nào để nó có thể thay đổi màu sắc như vậy?"
Không muốn người đang trong lòng mình tiếp tục nghĩ về chuyện không vui, Ngọc Thảo vội vàng nói sang chuyện khác.
Nói đến việc này, Thanh Thủy lập tức tươi tỉnh hơn, cọ cọ vào cổ Ngọc Thảo, có chút tự hào đáp.
"Em chính là đặt một bóng đèn neon màu đỏ tía trên trần nhà, bật mở công tắc sẽ đem trên tường nhượm thành màu hồng, có phải Thủy rất thông minh không?"
"Đơn giản như vậy sao? Phải phải, Tít nhà chúng ta là thông minh nhất"
Ngạc nhiên với thiết lập rất đơn giản lại có thể tạo ra hiệu ứng tuyệt vời như vậy, bất quá điều này không phải ai cũng có thể nghĩ tới.
"Vợ, chị nói về sau sẽ cho em ăn đậu, có phải thật vậy không?"
Thanh Thủy chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Ngọc Thảo.
"A, cái này..."
"Chị đã hứa với ông là sẽ cho em ăn, nói rồi phải giữ lời, trẻ con mà nói dối thì cái mũi sẽ dài ra đó''
Thanh Thủy mang âm điệu Ngọc Thảo từng nói với nàng hướng Ngọc Thảo hù dọa, dáng dấp như người trưởng thành giáo huấn trẻ con.
"Không được, em tối hôm qua không phải đã ăn rồi sao?"
"Vậy ngày mai em lại có thể ăn không?"
"Không được"
"Ngày mốt á?"
"Cũng không được''
"A, vợ xinh đẹp, chị nói chuyện không giữ lời"
Nhìn Thanh Thủy biểu tình sắp khóc, Ngọc Thảo nhịn không được trong lòng thở dài một cái, thôi đi, dù sao các nàng cũng đều là con gái, đụng chạm một chút cũng không mất miếng thịt nào.
"Một tuần một lần, không được mè nheo''
"Vợ xinh đẹp, chị là tốt nhất''
Thanh Thủy liền bật người dậy, mặt rạng ngời, cho nên cái biểu tình sắp khóc khi nảy cơ hồ là giả.
"..."
Kết quả, từ nay trở về sau, chức trách Ngọc Thảo từ bảo mẫu, quản gia, nay kiêm luôn việc vú em.
Nhìn biểu tình Thanh Thủy, Ngọc Thảo dở khóc dở cười.
"Em đúng là tên tiểu sắc lang mà"
Thuận lợi được đáp ứng, Thanh Thủy đem đầu vùi vào cổ Ngọc Thảo, cười như một con mèo con.
"Chỉ là sắc lang với vợ thôi''
"..."
Ngọc Thảo không nói nên lời.
Buổi tối đến, ánh mặt trời bên trong phòng cũng dần biết mất, mà thay thế lúc này trên trần nhà là vòng tròn ánh trăng với vô số ngôi sao, hai con người trên chiếc giường cũng đã ôm nhau tiến vào mộng đẹp.
Mà vào lúc này, trong gara xe của Huỳnh gia, sắc mặt không biểu tình, ông Huỳnh dặn dò quản gia.
"Ngày mai các nàng có hỏi ta, cứ theo những gì ta dặn mà nói lại với các nàng, cho các nàng biết là ta đã rời thành phố G trong đêm đi đến Hoa Kỳ, nhờ nàng giúp ta chăm sóc tốt cho Thủy"
"Dạ, lão gia"
"Ừm"
Ông Huỳnh hướng mắt nhìn về phòng Thanh Thủy, sau đó xoay người lên xe, dần dần khuất mất trong bóng đêm rời khỏi Nguyễn gia.
Ngày thứ hai...
Trên bàn cơm, Ngọc Thảo không nói gì nghe quản gia chuyển lời lại, nhịn không được trong lòng chút tự nói. Nguyên lai còn cho rằng chí ít ông Huỳnh sẽ quan sát nàng một thời gian mới có thể từ từ ủy quyền, để nàng tiếp quản Huỳnh thị, vậy mà lão già này cư nhiên vì quan hệ bạn bè mà rời khỏi thành phố G ngay trong đêm đi Mỹ, nói cái gì yêu thương, bất quá tựa hồ bà của Thanh Thủy cũng là một người ngoại quốc, thảo nào tóc nàng và cả màu mắt nàng không giống như bình thường.
"Nguyễn tiểu thư, lão gia mời cô hôm nay đến Huỳnh thị tiếp nhận chức vụ Tổng tài, đây là hợp đồng lao động của cô, mời cô xem qua"
Quản gia hướng Ngọc Thảo hơi cuối người, đưa nàng sắp hồ sơ.
Nói chung cũng không cần xem qua chi tiết hợp đồng này, Ngọc Thảo không ngần ngại ký tên mình vào, nói trắng ra thì hợp đồng này chỉ là hình thức mà thôi, cũng không phải ai bước vào Huỳnh thị liền có thể đảm nhiệm chức vụ Tổng tài, bất quá hợp đồng chỉ là xác thực việc nàng nhậm chức.
"Chuẩn bị xe dùm tôi, liền đi đến Huỳnh thị"
Đem hợp đồng trả lại quản gia, Ngọc Thảo tản mát ra khí chất cao quý.
"Vợ, chị muốn đi đâu?"
Thanh Thủy nhìn đến vẻ mặt nàng, rón rén kéo kéo góc áo của nàng, nhỏ giọng hỏi.
"À, ông giao cho chị chút công việc, cho nên bây giờ chị cần phải đi làm, Tít ngoan ngoãn ở nhà đợi chị về được không?"
Tay nhẹ nhàng vuốt ve máy tóc quăn của Thanh Thủy, Ngọc Thảo ôn nhu dỗ dành nàng.
"Được, em sẽ thật ngoan ở nhà chờ chị về, vợ phải trở về sớm nha"
Thanh Thủy vẻ mặt dù có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn là đáp ứng nàng hứa, nhấn mạnh thực hiện nguyên tắc nghe lời vợ, cố gắng để trở thành người chồng tốt.
Nhìn Ngọc Thảo hài lòng rời đi, Thanh Thủy nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Ông thật đáng ghét, bản thân rời đi thì thôi, còn bảo vợ đi làm cái gì công việc, làm hiện tại cũng không có ai chơi cùng mình. A, chờ ông trở về, nhất định nhổ hết râu mép của ông quăn đi.
Tiểu ác ma Thanh Thủy trong tâm âm thầm giận dữ, nếu ông Huỳnh mà biết tiểu nữ ông thương yêu nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, hôm nay chỉ vì một người bảo mẫu mà toan tính muốn nhổ quăn đi râu mép của ông, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?
End chap.
********************