Ngọc Thảo cúi đầu liếm lấy một giọt mồ hôi đang chảy xuống, cởi trói tay cùng bịt mắt của Thanh Thủy, nhẹ giọng nói.
"Mệt lắm sao?"
Lắc lắc cánh tay bị bất động thời gian dài trở nên có chút bủn rủn, Thanh Thủy nheo nheo đôi mắt hướng Ngọc Thảo vươn tay, nhu nhuyễn nói.
"Mệt lắm a''
Ôn nhu cười, mang theo tràn đầy ý nghĩ, yêu thương mang vật nhỏ này ôm vào trong lòng, Ngọc Thảo khẽ hôn cái trán của nàng nói.
"Ngủ đi"
Vốn bởi vì thời gian làm việc quá mức bận rộn, thật là mệt muốn chết, khi có thời gian vừa ngả xuống giường liền khiến cho nàng đã buồn ngủ. Tại bệnh viện bị đánh thức sau đó lại biết được tin Ngọc Thảo sẽ đến, Thanh Thủy liền hưng phấn đến nổi không chịu nghỉ ngơi, thầm tưởng niệm đến thân ảnh kia. Cái này giống như cửu biệt thắng tâm hôn, thập phần kích động, tiêu hao thể lực nhiều như vậy, Thanh Thủy thật sự là không thể nào mở nổi mắt ra, rơi vào cái ôm ấp quen thuộc, theo quán tính ngậm lấy một viên cây đậu, lúc này mới nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.
"Thật sự là tiểu bại hoại"
Đợi đến lúc Thanh Thủy tỉnh lại, Ngọc Thảo đã ly khai. Mở mắt ra, nhìn xung quanh phòng bệnh không có thân ảnh quen thuộc kia, Thanh Thủy nhất thời có chút không hiểu liền thất lạc tâm tình, giống như trước lúc Ngọc Thảo xuất hiện, hai người triền miên, chỉ bất quá nàng cảm thấy điều này giống như một giấc mộng cảnh mà thôi.
"Tít, Tít..."
Một cánh tay xuất hiện trước mắt Thanh Thủy khua qua khua lại làm nàng sợ đến nổi co rúm một chút, giương mắt nhìn lên chỉ thấy Minh Tú vẻ mặt bất đắc dĩ đang nhìn mình thất thần liền nói.
"Hoàn hồn rồi hả? Nguyễn Tổng có một hội nghị khẩn cấp nên phải rời đi, đã trước một bước bay về thành phố G. Công ty nhìn một chút tình huống của em, chuẩn bị cho em nghỉ ngơi một chút, mau nhanh thu nhập xuất viện, chị hộ tống em trở về''
Một trận tiết tấu rối loạn qua đi, không bao lâu sau, Thanh Thủy tinh thần sáng láng xuất hiện ở sân bay, quả nhiên Thanh Thủy về nhà liền có người kích động.
Bên kia, thấy Thanh Thủy bình an vô sự, Ngọc Thảo liền buông xuống được tảng đá lớn trong lòng. Hoan ái qua đi, liền nhận được tin từ công ty, có người đại quy mô thu mua cổ phần công ty Huỳnh thị, rơi vào đường cùng nên Ngọc Thảo chỉ có thể cố nén thân thể uể oải cùng nội tâm không muốn, ra roi thúc ngựa bay trở về thành phố G chủ trì đại cục.
Máy bay hạ cánh, nội tâm Ngọc Thảo có chút trầm trọng, lẽ nào thế lực quyền bí kia muốn làm khó dễ?
Trở lại thành phố G, liên tiếp mở mấy cuộc hội nghị, đến cơm Ngọc Thảo cũng không kịp ăn nhưng cho dù bận rộn nàng cũng không quên phái người đi điều tra việc làm cho Thanh Thủy bị thương, điều tra được kết quả nhưng thực tại lại ngoài dự đoán của nàng.
Chuyện này quả nhiên không phải là một sự cố đơn giản, đã điều tra xong tại sao dụng cụ lại gây ra thương tích cho người, đúng là do nhân viên bên đạo cụ. Nếu như theo lời hắn nói, mục đích của hắn chỉ là muốn làm điều bản thân muốn, một mực muốn đỗ tội cho phó đạo diễn vào ngục giam để hả giận mà thôi, nói xong liền trực tiếp đến cảnh cục nhận tội, nếu như đúng như vậy, Ngọc Thảo không thể nào hạ thủ, đầu mối duy nhất thế nhưng lại bị gián đoạn tại đây.