Bên kia, trong gian phòng họp nội bộ, một đống nhân sĩ tây trang giày da nhìn rất thành công tựa hồ đang thảo luận cái gì.
"Rè... Rè..."
Thanh âm điện thoại rung động vang lên.
Cầm một phần báo cáo, quản lí bộ phận chậm rãi dừng lại một chút chờ nữ nhân chủ trì ngồi trên cao lên tiếng.
Nữ nhân liền thoáng nhìn phía dưới, nhìn về phía màn hình điện thoại, thấy chỉ là một dãy số xa lạ gửi đến một cái tin, vì vậy nữ nhân quay qua quản lí gật đầu ý bảo hắn tiếp tục nói cho xong.
"Dự tính mà đánh giá giá trị tại..."
''Rè... Rè...''
Trên mặt bàn lại thấy điện thoại di động bắt đầu một vòng rung động, chỉ là lúc này đây sao lại có loại chủ nhân không tiếp mà vẫn liên tục cố chấp?
Nữ nhân nhíu mày, ngực có chút phiền toái, ai mà ở loại thời gian này quấy rối mình, nàng xem màn hình biểu thị một chuỗi dãy số, cau mày, quái dị.
"Tiếp tục''
Không quá vài giây điện thoại di động vẫn kiên nhẫn rung động, rơi vào đường cùng nữ nhân chỉ biết phải tiếp điện thoại.
"Uy, chờ thật lâu a, xem ra cô còn chưa xem cái tin kia, không phải ngày cũng sẽ không tiếp điện thoại luôn chứ?"
Điện thoại truyền tới âm thanh lanh lảnh của một người, cảm giác như là có tà niệm, rõ ràng là âm thanh giả vờ.
Ngọc Thảo tuy rằng đối với người gọi điện đến cảm thấy có chút nghi hoặc, càng nghĩ nhiều càng cảm thấy bất an.
"Vì sao? Ngươi là ai?"
"Haha, tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ là muốn cùng cô nói một tiếng, tất cả chỉ mới bắt đầu... Đô đô...''
"Uy...Uy.."
Do dự một phen, cầm lấy điện thoại di động, nàng lên tiếng, trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo ý tứ hàm xúc, có vẻ chút gấp.
"Tan họp''
Tạm dừng hội nghị, trở lại phòng làm việc của bản thân, kiểm tra tin nhắn đến kia, bên trong chỉ là một tấm ảnh chụp nhưng cái ảnh chụp này làm Ngọc Thảo gần như ngất đi.
Ảnh chụp Thanh Thủy té trên mặt đất, trên người bị nè nặng bởi một thanh thiết sắt, trên mặt đất để lại một bãi máu, tâm Ngọc Thảo đau đớn, cứ như vậy mà im lặng hồi lâu, không đợi nàng kịp hoàn thần lại, điện thoại Minh Tú liền gọi đến.
"Nguyễn tiểu thư, tôi rất xin lỗi"
Hít sâu một hơi, Minh Tú chậm rãi nói.
"Thủy bởi vì một ít chuyện ngoài ý muốn mà bị thương, là tôi không hảo chiếu cố nàng, rất xin lỗi''
Thật lâu không đáp lời, đè lòng ngực sợ hãi xuống, Ngọc Thảo miễn cưỡng nói.