Đánh cược bắt đầu, Ngọc Thảo lắc xúc xắc một cách điêu luyện, dường như đã không nhìn thấy cánh tay của cô, chỉ thấy một cái bóng đang nhanh chóng run rẩy. "Ba" một tiếng, lon lắc xúc xắc trong tay Ngọc Thảo cuối cùng hạ xuống, đánh thức Thanh Thủy đang nhìn chằm chằm, cũng đồng thời đánh thức người đàn ông đối diện. Nhìn thấy Ngọc Thảo động tác thông thạo, nam nhân sắc mặt có chút biến đổi, bất quá vẫn ngoan cố nói lời khinh bỉ.
"Cô nàng xinh đẹp xem ra có vẻ thành thục a, chỉ không biết lắc ra có theo ý cô hay không thôi"
Tên nam nhân cũng động tay, chỉ là động tác của hắn so với Ngọc Thảo thực sự khó coi, đơn giản lay động vài cái liền đem xúc xắc đặt trên bàn, tựa hồ chỉ cần như vậy có thể đánh bại Ngọc Thảo.
"Cùng nhau mở"
Hai người cùng nhau mở ra, 5 số xúc xắc của nam nhân là 42456, tổng 21 điểm, nhìn thấy thành tích của mình không sai, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn sang kết quả của Ngọc Thảo liền ngây dại vì 5 xúc xắc của Ngọc Thảo đồng dạng là 6, chiếm điểm lớn nhất 30, khóe mắt hắn co quắp một chút.
"Kĩ thuật không tệ nha, nhưng không biết lần sau vận số có tốt như vậy không"
Chẳng mang lời nói của hắn để tâm, Ngọc Thảo cầm lấy lon đựng xúc xắc từ mặt bàn đảo qua một cái, 5 viên xúc xắc nằm gọn trong lon, liền phát ra âm thanh đinh đinh đang đang.
Hai người đánh cược cơ bản là chưa quá 3 hiệp, Ngọc Thảo dễ dàng hai lần đều là 5 con 6, hoàn toàn thắng tuyệt đối. Nam nhân không cam tâm gầm gừ phẫn nộ, Ngọc Thảo cũng không để ý, nắm tay Thanh Thủy rời đi đổi chi phiếu, bị phá nhiễu cuộc vui, Ngọc Thảo cũng không còn tâm trạng chơi đùa, hai người trực tiếp về phòng.
Trở về đến phòng, Ngọc Thảo đắc ý quay sang Thanh Thủy cầm chi phiếu được đổi mà vẫy vẫy.
"Tít, có người tặng chúng ta nhiều tiền như vậy đi chơi, em muốn mua cái gì?'
Không có trả lời câu hỏi Ngọc Thảo, Thanh Thủy nhanh như thoắt đoạt lấy chi phiếu trên tay Ngọc Thảo, xé thành từng mảnh vụn, ném trực tiếp lên người cô, chi phiếu bị xé bay tán loạn còn dính trên tóc Ngọc Thảo, một số rơi rãi trên nền đất, Thanh Thủy thở hổn hển, ngực kịch liệt phập phòng, xem ra cực kỳ tức giận.
Ngọc Thảo ngạc nhiên đứng sững sờ tại chổ, cũng không phải vì mất đi một nghìn vạn này, mà Thanh Thủy lần đầu tiên như thế này tức giận. Ngọc Thảo đoán không ra, ôn nhu hỏi.
"Tít, làm sao vậy? Chị làm gì sai?"
Hơi thở phì phì, một cổ nghiêm mặt, không để ý tới Ngọc Thảo hỏi, Thanh Thủy xoay người đi vào phòng phủ, bò lên giường, kéo chăn trùm kín người, giống như con ốc sên chui tọt vào vỏ, chống lại phiền nhiễu bên ngoài.
Nhìn thấy Thanh Thủy bộ dáng quyết liệt chống cự, Ngọc Thảo cực kỳ phiền muộn. Cô xoa xoa hai bên thái dương, bất đắc dĩ thở dài, đi tới bên giường, giống như lúc trước tại nhà Yến Phương, ôm lấy một cục trong chăn kia, giọng có chút ủy khuất hỏi.
"Tít, em phải nói chị biết là chị sai chổ nào?"
Mạnh một cái xốc chăn lên, Thanh Thủy lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng, không phải vì nóng mà là vì tức.