Thời gian từng ngày từng ngày qua đi, Ngọc Thảo tiếp quản Huỳnh thị đến nay cũng qua một tháng, vấn đề Huỳnh thị tuy là không lớn, nhưng nếu thời gian dài mãi không giải quyết, vấn đề nhỏ cũng sẽ biến thành cái đại sự, vì vậy vừa đảm nhiệm Tổng tài liền liên tiếp làm việc ngày đêm, làm cho Huỳnh thị đến mức gà bay chó sủa, còn bản thân làm đến sứt đầu mẻ trán.
Ngọc Thảo bộn bề nhiều việc, cực kỳ bận, không chỉ chịu đựng áp lực từ phía hội đồng quản trị về việc tiến hành cải cách Huỳnh thị, trọng dụng tài năng trẻ, loại bỏ những nguyên lão kỳ cựu không phục, cuối cùng còn muốn phát triển rộng thêm, cấp thiết tạo nhiều mối quan hệ rỗng rãi xã hội làm vững vàng vị thế tổng tài của mình.
Kết quả là Ngọc Thảo đều mỗi ngày đi đến gần sáng mới về đến nhà, nhiều lần đi xã giao uống đến say khướt đành nhờ tài xế đưa về.
Thời gian Ngọc Thảo đa phần bận rộn, thời gian Thanh Thủy ở chung cùng nàng tuy rằng càng ngày càng ít, nhưng dường như quan hệ của họ ngày càng trở nên thân mật hơn.
Nếu Ngọc Thảo bận rộn đến khuya, Thanh Thủy sẽ ở phòng khách xem hoạt hình mà chờ, chờ đến khi Ngọc Thảo trở về liền chạy đến ôm nàng một cái.
"Vợ, chị về rồi"
Mà Ngọc Thảo chính vì xã giao uống say đến mức tài xế chở về, Thanh Thủy hết sức ân cần chăm sóc, giúp nàng lau mặt, gọi người làm pha trà cho nàng uống giải rượu, sáng hôm sau, bên cạnh giường còn có một cốc nước mật ong giúp Ngọc Thảo giảm bớt sự khó chịu sau khi say rượu.
Có đôi khi Thanh Thủy chờ nàng đến khi ngủ thiếp đi, Ngọc Thảo đã từng khuyên bảo nàng, để nàng không cần đợi nữa, nhưng mỗi ngày về nhà đều thấy Thanh Thủy ngồi chờ trên sofa làm cho Ngọc Thảo có chút cảm động không nói nên lời.
Thanh Thủy mang cho nàng cảm giác, dường như không phải là vì lợi ích và quyền lực của Nguyễn gia, lạnh lùng, xa lạ, không có một chút nhân tình tồn tại, mà như chân chính cái cảm giác ấm áp của gia đình, có người chờ đợi, có người quan tâm, có người đặt mình vào trong lòng.
Hôm nay, đang làm việc đột nhiên Ngọc Thảo nhận được điện thoại của một người bạn.
"Ngọc Thảo, mình có người em gái muốn đến thành phố G để học, mà cậu không phải là đang ở thành phố G sao? Thế nên giúp mình chiếu cố em ấy được chứ?"
"À, được rồi, cô ấy khi nào tới? Rồi... Được... Đến lúc đó sẽ gọi điện liên hệ"
Bị cuộc gọi gián đoạn những vấn đề đang suy nghĩ, nhiều ngày qua đều rất bận rộn, Ngọc Thảo đột nhiên muốn cho bản thân nghỉ ngơi một chút, vì vậy liền sắp xếp đồ đạc chuẩn bị về nhà. Trên đường đi, nhân viên nhìn thấy cô đều gật đầu chào hỏi cô mang theo vẻ ngạc nhiên, cô tựa hồ nghe thấy họ đang nói về chính mình là người tham công tiếc việc như thế nào hôm nay lại về sớm như vậy, không thể không tự chủ cười, xem ra hình tượng tham công tiếc việc của mình đã trở thành hình tượng phổ biến.
Trở về đến nhà, bỗng nhiên chợt nghĩ ra vẫn là muốn cho đứa trẻ kia một sự bất ngờ, bước đi cũng nhẹ và chậm hơn, lẳng lặng đi về hướng phòng hai người, muốn biết đứa trẻ thường ngày đều là trôi qua như thế nào, cửa phòng không đóng kín, lộ ra khe hở nhỏ, mơ hồ từ bên trong truyền ra giọng nói.