Chapter 27: Scratch

67 15 0
                                    

Sau lời cảnh cáo, Cursor của Elliott từ từ di chuyển lên phía trên, nhấn nút X màu đen bên góc của StickTracer. Cửa sổ nhỏ lập tức biến mất, thả Alan rơi xuống. Anh vốn đã quen rồi nên cũng dễ dàng tiếp đất, chỉ chú ý đến StickTracer đang chạy nền. Xem ra thứ này đã một phần của hệ điều hành để Elliott có thể dễ dàng khống chế anh.

Anh không bận tâm, chỉ quay ra nhìn màn hình rồi sững lại. Có... nhiều cửa sổ khác. Anh đã từng thấy chúng, chúng chạy liên tục và chúng quen thuộc. Anh nheo mắt, nhưng không thậm chí cần phải cố gắng để nhớ lại. Những hình ảnh từ ký ức bắt đầu rõ ràng như thể nó đang ở trước mắt anh. Gần như thể không một thứ gì trong tầm nhìn của anh bị làm mờ vì anh không chú ý, anh nhớ tất cả mọi thứ.

Đó là cửa sổ chạy mã. Ngày đầu tiên biến thành người que, Elliott đã đưa nó tới chỗ anh và nó biến mất khi anh chạm vào. Hình ảnh trong đầu anh rõ ràng tới mức anh nhớ những chữ cái nào có trên cửa sổ đó, những dòng mã nào chuyển động ra sao và thậm chí là mọi thứ anh đã trải qua ngay lúc đó. Cảm xúc, hiện thực và thời gian. Tất cả mọi thứ đều rõ ràng.

- ...

Phải rồi, giờ anh là tồn tại điện tử.

Ký ức của anh được lưu trữ có hiệu quả hơn não bộ của con người nhiều. Đó là lý do anh hầu như không quên điều gì. Anh không biết đó là việc tốt hay xấu, bởi dường như anh nhớ rõ cuộc sống của Alan Becker thậm chí còn nhiều hơn người thật ngay lúc này, trừ khi anh ta tỉnh dậy và tự tạo cho mình các ký ức mới mà anh không biết. Những thứ mà anh nhớ, những chất ký ức Elliott dùng để tạo ra anh, sẽ được lưu trữ vĩnh viễn. Nó sẽ luôn là hồn ma bám lấy anh.

Một cảm giác kỳ lạ quặn lại trong bụng Alan và anh nuốt nước bọt để bỏ qua điều đó. Ánh mắt anh tập trung vào Cursor, sự bồn chồn bắt đầu trồi lên khi anh nhìn nó lướt qua những cửa sổ chạy mã đó. Chúng đang hoạt động. Chúng quay cuồng và chúng chạy như những mạch máu. Anh gần như thấy trái tim anh ở đó, đang đập điên cuồng.

Chúng... là anh.

Alan nhìn vào những cửa sổ mã như thể anh đã bị thôi miên. Chưa bao giờ nó gần với anh như vậy, những bằng chứng về tồn tại điện tử một cách thuyết phục nhất: mã vận hành của chính anh. Yellow đã quét anh, phải, nhưng không cho anh thấy điều gì hơn ngoài một buổi thăm khám thông thường. Elliott thì khác. Ông ta nắm anh trong tay.

Ấn tượng. Nhưng không quá ấn tượng. Alan chớp mắt, sau đó quay đi. Một khi anh còn giá trị, ông ta sẽ không xóa anh. Anh là sản phẩm duy nhất, là thành công duy nhất, là tuyệt tác của ông ta. Nghe buồn, nhưng là hiện thực anh đang nắm rõ ràng nhất và là món vũ khí tốt nhất. Anh phải nắm lấy thời gian để khiến những món vũ khí khác hữu dụng hơn. Khi một ai khác xuất hiện, nó sẽ là hạn cuối.

Và anh phải hoàn thành mục đích hủy diệt của mình trước khi thời hạn đó tới.

Hoặc ít nhất, Alan cho rằng nó là kế hoạch của mình. Tạm bợ nhưng có hình dạng. Anh nhìn theo Cursor đang tắt một cửa sổ khác ẩn phía sau. Nó tắt ngay, nhưng kịp hiện lên trước để anh thấy được một vài hình ảnh. Một đoạn video quay màn hình, rõ ràng là lúc StickTracer tấn công anh ở máy tính của anh. Anh chậc lưỡi. Thật tốt khi biết việc khóa Chosen và Dark vào trong tệp là một quyết định đúng đắn.

[AvA] The AnimatorNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ