Chapter 2: Hope

156 26 1
                                    

Chosen muốn quay về Outernet để xem liệu Dark có ổn không, nhưng anh không thể bỏ mặc lũ trẻ. Chúng nhuốm màu ảm đạm và anh  thậm chí còn không biết Second đã đi đâu hay làm gì. Dark đủ lớn để tự lo nhưng đám nhóc thì không. Anh thở dài, nhìn ra bên ngoài. Lần trước Alan đã ngồi ở đó, giả vờ đang nhìn theo Cursor để không khiến anh căng thẳng. Lần này thì chẳng có gì.

Ngoại trừ ai đó đã mở cửa.

Kaori, vợ của Alan, đang trò chuyện với hai người bạn của anh. DJ và James đến để giúp làm một số công việc dang dở trên máy tính, thu xếp một số chuyện trong thời gian Alan chưa có phản hồi gì tích cực. Nói thật thì từ sau tai nạn cô thậm chí còn không muốn ghé qua phòng làm việc của anh. Điều đó chỉ gợi nên nỗi buồn, hơn nữa cô cũng rất bận rộn. Vừa chăm sóc con gái và cả việc phải giải quyết với cảnh sát trong vụ tai nạn ấy đủ để chiếm hết thời gian của cô.

- Cảm ơn cô, Kaori. - DJ nói với dáng vẻ chân thành.

- Điều này là vì Alan. - Kaori mỉm cười. - Hãy trông coi ở đây, tôi sẽ quay lại bệnh viện.

DJ gật đầu, nhìn Kaori rời khỏi rồi mới đóng cửa lại. Anh thở dài, nhìn lướt qua căn phòng. Phòng làm việc của Alan là một phòng làm việc điển hình, được bài trí rất đơn giản với giá sách và bàn ghế. Có một chiếc giường đơn để nghỉ ngơi, máy tính là điểm nhấn lớn nhất trong phòng. Trong góc phòng là một chiếc ghế dài màu xám tro, hình nộm nhồi bông đủ kích cỡ của các người que được đặt ở đó. Alan thích để nó phía sau bối cảnh khi anh quay video, nhưng không thường xuyên khi tắt máy quay vì anh không chắc các người que của mình sẽ phản ứng thế nào với chúng.

Nếu những thứ này có thể giúp Alan tỉnh lại... DJ thở dài đến gần máy tính. Người bạn đi cùng anh, James, đi theo bên cạnh.

- Máy tính luôn mở? - James ngạc nhiên.

- Ừ, có những anh bạn nhỏ sống ở đây nên nó luôn mở. - DJ trả lời và ngồi xuống.

Quay lại bên trong máy tính, sống lưng Chosen cứng đờ từ khi anh thấy có ba người ở cửa phòng. Anh không thể nghe con người đang nói gì, nhưng họ trò chuyện với nhau bằng dáng vẻ buồn bã. Người phụ nữ rời đi khi hai người đàn ông tới gần, một trong số họ ngồi xuống trước máy tính và Chosen đứng bật dậy. Cursor bắt đầu hoạt động khi con người lạ mặt tóm lấy con chuột.

James kéo một chiếc ghế và ngồi bên cạnh DJ. Cả hai nhìn vào màn hình, ngay lập tức DJ đã cau mày.

- Sao tên này lại ở đây?

- Ai? - James hỏi.

- The Chosen One.

Một cách nhanh chóng, DJ mở Note Pad. Những người que bé nhỏ ngay lập tức chú ý tới Cursor đang hoạt động, nhưng thất vọng khi nhận ra đó không phải Alan. Chosen bay thẳng lên trên cửa sổ của Note Pad.

[Sao cậu lại ở đây?] DJ gõ.

Chosen nhướng mày. Người này biết anh, không chỉ vậy mà còn có vẻ là biết khá rõ. Anh hơi tỏ vẻ suy nghĩ trước khi thở dài, bay vào mở một tệp word nào đó và ăn chữ trong đó. Thật tiện biết bao nhiêu khi có thể nói chuyện trực tiếp như Second. Anh phớt lờ cái cau mày của người trước màn hình, nhấn "không lưu" cho tệp word và bay về lại Note Pad. Có vẻ người này kiên nhẫn hơn Alan rất nhiều, anh ta không hề cử động Cursor kể cả khi anh đang ăn thông tin trong máy. Anh nhún vai, nhả chữ ra:

[AvA] The AnimatorNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ