40. Tỉnh dậy.

168 26 4
                                        

Ngày mà Kim Thái Hanh tỉnh dậy cũng là ba ngày sau hôm ấy. Anh đã sốt li bì mấy ngày hôm nay. Đôi khi còn mơ màng gọi tên Bạch Tuyết khiến hai nha hoàn hoảng sợ lắm. Phác Chí Mân cũng đã ở đây suốt ba ngày túc trực bên cạnh anh.

Anh mơ màng ở mắt nhìn chung quanh. Là khung cảnh quen thuộc ở Hàn Ngọc Cung cùng.

"Đã chịu dậy rồi hả? Có biết ta phải trông người mệt mỏi thế nào không!?" Phác Chí Mân cười nói đùa với anh. Tuy vậy nhưng mà quả thật Phác Chí Mân đã mệt lắm rồi. Suốt ba ngày nay không có ngày nào mà  ngủ đủ giấc cả.

Kim Thái Hanh vừa mở mắt dậy đã phải chịu một trận chấn kinh đau nhói đến từ não bộ. Cơ thể mấy ngày nay bệnh nên cũng không có sức lực. Miệng thì khát khô cả cổ họng. Chau mày vì đau đớn.

"Bạch...bạch...tuyết.....đâu?" Kim Thái Hanh khó khăn nói ra.

Phác Chí Mân cười khểnh rất không hài lòng.

"Này, ta trông người ba ngày nay. Vậy mà câu đầu tiên của người lại hỏi về con chó kia. Vô tình quá đấy.

"Nước..khát nước" Kim Thái Hanh nhìn y bảo mình muốn nước.

Phác Chí Mân đứng dậy lấy cho anh một cốc nước để uống. Kim Thái Hanh mất sức đến mức cốc nước cầm cũng không nổi. Phác Chí Mân phải giành lấy cười khinh bỉ nói: "Đến nước cũng không cầm được thì làm sao giữ được Bạch Tuyết. Thiệt tình à"

Kim Thái Hanh tham lam uống hết cạn cốc nước rồi lại vội xin thêm một cốc.

"Nè, người bị bệnh chứ có bị bỏ lại giữa sa mạc đâu mà đói nước vậy" Dù miệng nói như vậy nhưng vẫn đứng dậy lấy thêm một cốc cho anh.

Kim Thái Hanh lấy lại được chút ít năng lượng thấy cũng dễ chịu hơn một chút liền hỏi: "Bạch Tuyết đâu?"

Phác Chí Mân nhún vai nói: "Chịu, chuyện đó phải hỏi Quốc đệ. Ta không biết"

Kim Thái Hanh hùng hổ đòi đi tìm Điền Chính Quốc liền bị y ngăn lại nhẫn tâm nói trúng điểm đau của anh.

"Nói nè, bây giờ ngươi đến có phải quá muộn hay không? Nó chỉ là một con chó, cũng không phải là người để mà tra hỏi ra ngọn ngành"

Kim Thái Hanh ngồi thụp xuống, nước mắt nóng hổi thoát ly ra ngoài chảy dài trên gò má hóp vì thiếu thịt của anh. Mới ba ngày mà đã gầy đi trông thấy. Trước đó đã gầy rồi bây giờ lại còn gầy hơn, mặt mày cũng chẳng có chút thần sắc nào.

Phác Chí Mân nhìn thấy Kim Thái Hanh hốt hoảng muốn dỗ anh.

"Ấy ấy, ta nói đùa thôi. Đừng có khóc mà, ê đừng có khóc nữa. Ta không có biết dỗ người đâu đó nha. Đừng khóc mà" Phác Chí Mân rối rắm muốn dỗ anh mau ngừng khóc.

Dỗ thế nào Kim Thái Hanh lại càng khóc lớn hơn. Phác Chí Mân cũng muốn khóc, sao cái tên này khóc dai quá vậy. Khóc mệt rồi Kim Thái Hanh mới thiếp đi. Phác Chí Mân cũng gần như cạn kiệt hết năng lượng đứng dậy rời đi. Lúc ra ngoài thì thấy Ngọc Nhi Thuần Lam vừa đi đến liền nói.

"Công tử của các người vừa mới tỉnh dậy. Nhưng để y nghĩ một lúc đi rồi hẳn gọi y dậy uống thuốc"

Ngọc Nhi Thuần Lam gật đầu bảo mình đã hiểu. Phải nửa ngày sau thì Kim Thái Hanh mới tỉnh lại. Ngọc Nhi túc trực ở đó mắt cũng hơi nhíu lại buồn ngủ nhìn thấy anh cựa quậy liền gọi Thuần Lam bên cạnh tỉnh dậy đi đến xem xét.

[KookV/Kooktae] Nam PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ