61. Trở về.

87 9 4
                                        

Ròng rã cứ vậy mà bọn Điền Chính Quốc đã rong ruổi khắp mọi nơi được nửa tháng. Trong khi một người nào đó tại hoàng cung họ Mẫn dẫn bị bào mòn do tinh thần gặp khủng hoảng bằng các cuộc bạo loạn từ những thế thiếp, phi tần của vị Điền simp bồ nào đấy.

Ừ, đến cái ngày nhập cung thì vị Thái y họ Mẫn tự là Doãn Kỳ đã hụt cân trầm trọng, các quầng thâm đen chồng chất dưới mắt hệt như đã hy sinh đã nửa thọ mệnh của mình để chiến đấu với một thế lực đen nào đó.

Nhìn thấy vị hoàng đế mình, y hệt như đã trút bỏ đi hết toàn bộ gánh nặng cả đời phải gánh vác. Vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của y khiến người ta hết sức não lòng, chỉ buông ra một hơi thở dài nhìn vị hoàng đế kia rồi quay mặt bỏ đi không thèm nhìn nữa.

Chỉ sau nửa tháng mà dài dằng dặc hệt nửa đời người của Mẫn Doãn Kỳ, y quyết định quay ngoắt bỏ đi tìm chiếc giường êm ái, đôi chăn gối ủ ấm của y ở nhà. Ba người kia cũng vì đi người dài mệt mỏi mà chia nhau mỗi người một ngã rồi ai về chỗ người náy.

Bọn họ tiến cung vào khoảng giữa đêm. Ý vị chỉ để tránh né các ánh mắt và tin đồn ngoài ý muốn. Chặng đường về đến Hàn Ngọc Cung cũng không hề khiến một Kim Thái Hanh đã mệt mỏi vì ngồi ngựa cả ngày trời quật ngã, thế nhưng ở một mặt khác của vấn đề thì anh phát hiện ra có một bóng người đang thong dong lén lút theo sau mình.

Anh bước một bước thì hắn cũng bước một bước. Kim Thái Hanh ban đầu không có ý định để ý đến đối phương. Có điều tên này hình như thấy anh không động nên được đằng chân lân đằng đầu cố tình không giấu đi sự hiện diện của mình sau lưng anh nữa.

Dũng mãnh, hiên ngang hệt như bản thân đang làm một việc đàng hoàng mà không phải lo ai khác đánh giá. Thiếu điều Điền Chính Quốc còn vui vẻ nhảy chân sáo phía sau Kim Thái Hanh.

Đi suốt đoạn đường dài đã bào đi nữa phần thế lực của anh, lại bị cái tên nhóc 'chết tiệt' kia chọc cho nhăn mặt mà quay mặt lại đối mặt với hắn.

"Này". Anh tức giận cau mày mà quát lớn.

Giữa đên thanh lặng chỉ có tiếng động vật nhỏ kêu. Thi thoảng lại có một vài cơn gió cuốn lá cây đông đậy kêu ào ào. Giọng Kim Thái Hanh vô tình bị khuếch đại trong không gian im lặng ấy.

Thoáng chốc Kim Thái Hanh lại thấy hối hận vì giây phút nông nổi của mình.

Anh càu nhàu hạ tông giọng lại chỉ vừa đủ để người kia nghe thấy.

"Định đi theo thần đến khi nào, người cũng nên trở về Ngọc Tâm điện tịnh dưỡng rồi. Ngày mai hẳn sẽ có rất nhiều người đến tìm người đấy".

Câu thứ hai của anh đặc biệt được cường điệu bằng giống điệu có chút cao hơn bình thường như thế tăng lên mấy phần mỉa mai, đâm chọt.

Chỉ là qua cái con người não chỉ toàn tình yêu kia lại biến thành vì yêu mà ghen. Bộ dạng 'ghen tuông' này của Kim Thái Hanh khiến hắn không khỏi hài lòng mà khúc khích tiến lại gần Kim Thái Hanh hơn một bước.

"Không sao, chuyện này ta có thể tự quản".

Kim Thái Hanh hừ lạnh một tiếng không thèm đả động đến hắn nữa mà bỏ nhanh về cung, chỉ đến khi anh bước nhanh vào trong phòng rồi nhanh tay khóa lại cửa bỏ hắn bên ngoài rồi mới từ từ bước về phía giường nằm ườn trên giường không thêm cử động nữa mà nhắn mắt an tâm chìm vào giấc.

[KookV/Kooktae] Nam PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ