Xảy ra chuyện gì, Trầm Khánh Khánh rất muốn nói không có gì, nhưng cô nói không nên lời. Trầm Khánh Khánh cắn môi dưới, đau đớn giúp cô giấu đi đôi mắt đỏ, sau đó cảm xúc dần bình tĩnh lại, sự yếu ớt vừa rồi thật đúng như chưa từng tồn tại.
"Muốn uống chút rượu không? Whiskey nhé?"
Hỏi là hỏi như vậy, nhưng cô đã tự mình đến trước quầy rượu lấy một chai Whiskey rồi tự rót cho bản thân một ly đầy.
Trữ Mạt Ly nhanh chân tiến đến giành lấy ly rượu, dứt khoát lấy một ly nhỏ khác san đều một chút, sau đó đưa cho Trầm Khánh Khánh: "Một chút như vậy là đủ rồi."
Trầm Khánh Khánh không nhận, bất mãn nói: "Anh cũng xem thường tôi."
Trữ Mạt Ly vẫn một mực xem nhẹ sắc mặt người nào đó: "Rượu này rất mạnh, chừng này cũng đủ cho em uống."
"Say thì sao, tửu lượng của tôi vẫn tốt lắm."
Trầm Khánh Khánh còn muốn rót một ly đầy khác, tiếc rằng Trữ Mạt Ly vẫn thờ ơ, cô đành phải nhận lấy ly rượu kia.
Vị cay vào miệng thiêu đốt trong thanh quản, sau đó chảy xuống bụng, ngấm vào máu. Trầm Khánh Khánh nghiêng người vào sô pha uống một ngụm lại một ngụm, nâng ly đổ vào miệng như uống nước. Trữ Mạt Ly đến bên cạnh cô, ly rượu trong tay, anh không uống, chỉ thưởng thức, thỉnh thoảng nhìn cô uống.
Rốt cuộc, anh không nhịn được, nói: "Em uống quá nhanh."
Trầm Khánh Khánh thở dài, đôi mày cong lại: "Rượu này thật kích thích. Tôi muốn nữa."
Cô nói chuyện bằng giọng mũi, mùi rượu bắt đầu xông lên mặt, trên da mặt trắng nõn đã phớt phớt hồng. Cô đúng là kỳ lạ như vậy, rượu nặng uống thế nào cũng không say, nhưng vừa uống Whiskey lại say ngay lập tức. Hơn nữa cô thường không biết bản thân đã say.
Trữ Mạt Ly lắc đầu, bây giờ cô đã say rồi.
Trầm Khánh Khánh lắc lư ly rượu, quay đầu đi, trong con ngươi là một hồ nước mênh mông: "Anh còn nhớ không, khi tôi trốn Trương Hiển Chính tới chỗ ấy, sau đó gặp được anh, chúng ta nói chuyện?"
Trữ Mạt Ly hồi tưởng lại, cảnh tượng kia chỉ như mới hôm qua: "Nhớ rõ."
____________________________________________________________________________________
Khoảng năm năm trước, Trầm Khánh Khánh vẫn còn là người mới bước chân vào giới giải trí, với những quy tắc trong ngành có cái hiểu cái không. Cô có dã tâm, có mục đích, có nghị lực, nhưng duy nhất còn thiếu thủ đoạn. Dù sao tuổi trẻ, cẩn thận mấy cũng có sai lầm. Cô không chịu nổi móng vuốt của Trương Hiển Chính, nên tháo chạy bỏ trốn, hoang mang lo sợ. Đầu tiên cô chạy về công ty tìm người, nhưng sau khi chạy về công ty cô bỗng nhận ra, căn bản không có ai sẽ giúp cô.
Trương Hiển Chính là ai chứ, người bình thường chống đối với hắn chính là muốn chết.
Trời tối, đèn trong hành lang đã tắt hết một nửa, chỉ để lại mấy ngọn đèn nhỏ chỉ đường. Trầm Khánh Khánh ở trong WC nôn mửa nửa ngày, kiệt sức, vẫn không thể thoát khỏi cảm giác buồn nôn. Giới giải trí đen tối này, cô biết, nhưng cô không biết lại đen tối hạ lưu như thế. Cô bước tới ngồi bệt xuống cạnh cửa toilet, ánh mắt mờ mịt nhìn mặt đất. Cảm giác vô lực chưa khi nào trầm trọng như thế, khiến cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Cô trở mặt với Trương Hiển Chính, cô cự tuyệt yêu cầu của hắn. Khi ấy cô tức giận rời đi, bây giờ tỉnh táo lại mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Cô không có chỗ dựa vững chắc, Trương Hiển Chính lại là một ngọn núi lớn, có thể ép cô vào chỗ chết bất cứ lúc nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
KHÔNG XỨNG - TỘI GIA TỘI
Romance[Full 69 chương và 3 ngoại truyện] Giới thiệu: Phim truyền hình đều nói ác nữ chỉ có thể là vai phụ, nhưng thực tế lại dạy cô rằng, lương thiện chỉ có thể chôn vùi bản thân. Diễn viên Trầm Khánh Khánh, đồn rằng cô dựa vào những quy tắc ngầm mà đi lê...