"Tình hình người bệnh được phẫu thuật sáng hôm qua sao rồi?"
Bên ngoài phòng bệnh trung tâm khoa ngoại tim mạch ở bệnh viện lớn nhất tỉnh, phòng số 3 tầng 8, trong hành lang mọi người đã quá quen với mùi thuốc khử trùng, đi lại trong phòng là người bệnh hoặc người nhà, cùng bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng.
"Hiện tại vẫn ổn định, người nhà đều ở lại đây đi, chúng tôi cần phải quan sát theo dõi."
"Vâng, bệnh tình anh ấy phức tạp, qua 72 tiếng sau phẫu thuật phải đặc biệt chú ý."
"Bác sĩ Quý, anh có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, trong hai ngày phẫu thuật này anh đều không ngủ đủ, buổi chiều lại có một ca..." Thực tập sinh y khoa Tiếu An lo lắng nhìn chằm chằm vị bác sĩ hướng dẫn của cô.
Bác sĩ Quý lời ít ý nhiều cắt ngang lời cô: "Tôi không sao."
Hai người đi vào phòng nghỉ của bác sĩ, mấy đồng nghiệp y tá đang bắt đầu ăn cơm, đưa bọn họ hai cặp lồng cơm đặt ở chỗ trống phía trước. Lúc bọn họ đi vào, mấy người bên trong đang chuyện trò rôm rả lại đột nhiên im lặng rồi chăm chú nhìn vào cửa, Quý Hàm đảo mắt nhìn mọi người, những người đó tức khắc cúi đầu giả vờ ăn cơm.
"Ôi, bác sĩ Quý, bên này, tôi chờ cậu nãy giờ." Một bác sĩ khoa ngoại tim mạch khác – Đại tướng Trịnh Thị cười tủm tỉm hua hua chiếc đũa về phía Quý Hàm, cũng chỉ có anh ta mới dám theo sát Quý Hàm chào hỏi như vậy.
"Ừ."
Quý Hàm ngồi xuống chỗ của mình, sau đó mở cặp lồng cơm, lấy đôi đũa, ngón tay thon dài sạch sẽ mang theo động tác lưu loát, dù là đĩa rau bình thường như thế thì mỗi cử động tao nhã của anh cũng làm người ta phải liếc nhìn. Tiếu An ngồi cạnh anh, nhìn đồ ăn Quý Hàm chỉ có cá không nhịn được nói: "Bác sĩ Quý, hay là anh ăn sườn của em đi, để đến lúc phẫu thuật, anh phải bổ sung sức khỏe mới được."
Trịnh Thị đến là xúc động: "Ha ha, Tiếu An thật cẩn thân ghê, tại anh không tốt, quên mất bác sĩ Quý không ăn cá, không cẩn thận cho vào một chút, ha ha, thật ngại quá." Trịnh Thị cười ha hả áy náy nói, chậm chạp nhấn rõ từng chữ, không biết là nhận lỗi thật hay giả vờ nhận lỗi.
Quý Hàm ngay đến mí mắt cũng chưa nâng, tiếp tục ăn cơm. Tiếu An thấy Quý Hàm không phản ứng, rất thông minh không hỏi nhiều, im lặng bắt đầu ăn cơm.
Phòng nghỉ yên lặng một lúc, vài y tá ăn xong nhàm chán đứng dậy lật xem báo chí trên bàn. Đột nhiên, Trịnh Thị tinh mắt, nhìn dòng tít lớn ở mặt sau tờ báo: Đêm Hồng Kông không ngủ, Trầm Khánh Khánh chờ mong đạt vinh quang. Bên dòng tít là ảnh chụp một nữ diễn viên đến sân bay Hồng Kông, kính râm màu đen che hơn nửa gương mặt, thấy không rõ nét mặt, một thân trang phục cực kỳ thoải mái, không giấu diếm cũng không lựa ý hùa theo ống kính.
Trịnh Thị chỉ về tờ báo: "Trầm Khánh Khánh lại muốn đi nhận giải nữa?"
"Cái gì?"
Y tá nhỏ Văn Văn vội vàng lật lại tờ báo cho mọi người xem, còn chưa xem nội dung đã nói: "Sao cô ta lại được đề cử chứ, cái cô nữ hoàng thị phi đó!"
BẠN ĐANG ĐỌC
KHÔNG XỨNG - TỘI GIA TỘI
Romance[Full 69 chương và 3 ngoại truyện] Giới thiệu: Phim truyền hình đều nói ác nữ chỉ có thể là vai phụ, nhưng thực tế lại dạy cô rằng, lương thiện chỉ có thể chôn vùi bản thân. Diễn viên Trầm Khánh Khánh, đồn rằng cô dựa vào những quy tắc ngầm mà đi lê...