Vương Tuấn Khải nheo mắt, cúi xuống nhìn để xác nhận lại chiếc hộp nhỏ hình trái tim màu đỏ đang nằm trong tay mình. Anh nheo mắt như đang suy nghĩ, khóe miệng nở nụ cười!
Thẩm Dương Kỳ khó khăn nuốt nước bọt. Kể từ sau năm mười tuổi, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như thế này của anh họ mình bao giờ, một nụ cười thật sự cho thấy tâm trạng của anh ấy đang rất tốt!
Anh ta hoàn toàn sửng sốt, bộ não như ngừng hoạt động, chỉ đứng nhìn một cách ngây ngốc...
Không biết có phải là "thông minh đột xuất" hay không mà trong đầu anh ta chợt lóe sáng, nhanh chóng phác họa lại cảnh tượng đánh nhau ngắn ngủi vừa rồi của hai người. Khi Vương Tuấn Khải ra tay định đấm vào yết hầu của Dịch Dương Thiên Tỉ thì cậu tránh đi, lúc đó hai người sượt qua nhau... Thẩm Dương Kỳ lại trợn trừng đôi mắt, vẻ mặt như không thể tin được...
Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ bắn sợi dây về phía bánh xe thì tay trái của Vương Tuấn Khải vung lên, ngón trỏ thần tốc rạch một đường lên chiếc balo trên lưng cậu rồi lấy ra chiếc hộp nhỏ. Chiếc hộp nhỏ theo khe hở rơi xuống tay trái rồi chuyển sang tay phải anh... Cũng ngay lúc đó Dịch Dương Thiên Tỉ bay người về phía chiếc xe... Toàn bộ sự việc diễn ra chỉ trong nháy mắt...
Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sự việc đã hoàn toàn khác hẳn!
"Anh, anh, móng tay của anh làm bằng lưỡi dao lam à? Chiếc balo to như vậy mà chỉ trong nháy mắt đã rách rồi?"
Vương Tuấn Khải không thèm nhìn anh ta. Anh đương nhiên không thể nói cho anh ta biết hôm nay anh đã cố ý cầm một lưỡi dao lam cực nhỏ, sắc đến mức chém sắt như chém bùn ở trên tay... Tất cả là vì mục đích này!
"Đi thôi!" Vương Tuấn Khải xoay người mở cửa xe rồi ngồi vào trong!
Khóe mắt Thẩm Dương Kỳ giật giật mấy cái, nhanh chóng ngồi vào xe, thắt dây an toàn, nổ máy rồi lên tiếng: "Anh, anh không định bắt cậu ấy thì việc gì phải tốn công làm nhiều chuyện thế?" Tuy nhiên anh ta cực kỳ thỏa mãn khi được chứng kiến những chuyện đó!
Vương Tuấn Khải ngả đầu vào ghế rồi nói: "Thả cậu ấy đi thì cậu ấy mới tự tìm tới cửa chứ, không đúng à?"
Thẩm Dương Kỳ còn cho rằng Vương Tuấn Khải sẽ không trả lời câu hỏi của mình, định bĩu môi bắt chước Thượng Quan Kiệt Thiếu thì đột nhiên lại nghe anh ấy trả lời như vậy khiến anh ta suýt nữa đạp hỏng chân phanh.
Một tiếng "kít" vang lên, bánh xe ma sát với mặt đất lóe lên những tia lửa cho thấy chiếc xe vừa mới bị phanh gấp lại...
"..." Anh họ đúng là kẻ biến thái nhất!***
Dịch Dương Thiên Tỉ xoay người một cái, trượt dọc theo sợi dây, đạp lên đống đồ phế thải bốc mùi hôi thối để đu xuống dưới.
"Rơi tự do" được một lúc thì cậu trượt xuống chỗ thấp nhất. Cậu dùng tay phải kéo sợi dây lại để cố định người rồi xoay tròn mấy cái, mũi chân chạm đất một cách chắc chắn.
Cậu tháo chiếc găng tay, rút sợi dây nhỏ rồi vung tay lên vứt nó ra sau lưng. Dịch Dương Thiên Tỉ ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh đầu mình, cậu nhếch miệng cười rồi quay người đi thẳng về phía trước...
Ra khỏi bãi rác, cậu đến một ngã rẽ. Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn tiếp tục đi thẳng, nửa tiếng sau, cậu liền dừng bước, hít sâu một hơi rồi nhếch miệng! Có tiếng nước chảy!
Đúng là nơi này rồi, haha!
Cậu nhanh chân đi theo tiếng nước chảy để ra ngoài... Đi qua vũng nước bùn không bao lâu thì một hồ lớn xuất hiện trước mắt. Ánh mặt trời chiếu lên mặt hồ, phản chiếu lại những tia sáng lấp lánh, những sợi rong, tảo xanh nổi trên mặt hồ gợn sóng, cảnh vật đẹp không sao tả xiết!
Dịch Dương Thiên Tỉ thả lỏng cơ thể, giang rộng hai tay, nhắm mắt đón nhận ánh mặt trời. Cậu đứng thẳng người hít sâu một hơi, khóe miệng dần cong lên... Khi cậu mở mắt ra, đáy mắt lưu lại sự sắc bén và tỉnh táo!
Lại một ngày mới lên!
Dường như mặt trời cũng cảm nhận được tâm trạng tốt của cậu, không hề keo kiệt tỏa ra những tia nắng ấm áp làm tiêu tán đi khí lạnh trên người cậu, khiến cậu thoải mái hơn!
Sau một lúc lâu, Dịch Dương Thiên Tỉ mới hạ tay xuống, nhún vai rồi lấy balo ở sau lưng ra. Nhưng ngay khi nhìn chiếc balo thì cậu liền cứng đờ cả người lại, gương mặt nhanh chóng trầm xuống, đôi mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, sự ấm áp vừa mới có ngay lập tức tiêu tan hết. Một ngón tay trắng trẻo thon dài sờ lên khe rãnh nho nhỏ trên balo, đôi mắt cậu chớp động...
Cậu lục tung balo lên nhưng không hề có thứ cần tìm!
Khốn kiếp, bị anh ta trộm mất rồi!
Nhưng lúc nào? Chết tiệt, tại sao cậu không thể biết được anh ta trộm lúc nào chứ? Cậu không thể phát hiện ra dù chỉ một chút manh mối!
Đôi mắt cậu hừng hực lửa giận, vẻ mặt hoàn toàn lạnh lẽo, dường như có một trận bão lớn đang nổi lên tại nơi sâu nhất trong đôi mắt cậu!
Lửa giận trong cậu dường như đang bừng bừng đến ngút trời, đến mức khiến cậu hoàn toàn không để ý đến vấn đề quan trọng trước mắt, làm sao đối phương lại biết cậu để chiếc hộp trong túi?
Thủ đoạn ra tay vô cùng chuẩn xác!
Dịch Dương Thiên Tỉ đấm mạnh vào balo một cái rồi đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Đôi mắt hơi lóe sáng, cậu vội đeo balo lên vai, lấy ra một chiếc găng tay khác và một khẩu súng lục hình nón rồi nhanh chóng chạy tới cây cầu vượt ở cách mình mấy trăm mét. Cậu giơ súng, nhắm thẳng vào đầu tượng con sư tử trên cầu rồi khẽ bóp cò, một sợi dây mảnh nhỏ bay vù ra, bắn thẳng về phía mục tiêu, khẩu súng như con nhện nhả tơ, bắn ra liên tiếp không ngừng!
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, Dịch Dương Thiên Tỉ kéo chặt lấy sợi dây rồi bay người đi!
Chỉ trong chớp mắt cậu đã "bay" đến đích, tay ôm chặt lấy đầu tượng sư tử. Cậu xoay người một cái rồi đứng vững vàng trên cầu, những chiếc xe lao đi băng băng trên đường, phóng vụt qua người cậu rồi biến mất.
Dịch Dương Thiên Tỉ rút găng tay ra rồi nhìn thẳng về phía trước. Cậu nhíu mày, quay người rồi bước đi, hành động cực kì nhanh gọn và thuần thục, không hề dừng lại chút nào!
Cậu vừa đi vừa kéo khóa balo, một chiếc điện thoại di động màu đỏ liền rơi ra, Dịch Dương Thiên Tỉ nhanh tay bắt được. Cậu không thèm liếc nhìn màn hình lấy một cái mà nhanh chóng nhập vào một dãy số...
Chỉ trong giây lát, đối phương đã nghe máy, giọng nói đầy lo lắng!
"Anh, anh đang ở đâu?"
"Tới cầu vượt phía bên phải đường Phú Ninh đón anh!" Không chờ đối phương đáp lại, Dịch Dương Thiên Tỉ đã cúp ngay máy rồi ném chiếc điện thoại ra sau lưng và bước tiếp về phía trước...
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu xuống người cậu, dáng người hoàn mỹ và mảnh khảnh kết hợp cùng những tia nắng vàng khiến cho người khác phải dừng lại ngắm nhìn, dường như ngay cả ánh ban mai trên đỉnh đầu cũng phải lùi bước trước nét đẹp của cậu lúc này!
Tên đểu cáng! Tên khốn nạn! Tên chết tiệt!... Dịch Dương Thiên Tỉ thở phì phò, liên tục chửi thề bằng tất cả các ngôn ngữ trên thế giới mà cậu biết!
Nghĩ đến việc sau khi trở về sẽ bị Ám Hoàng truy hỏi, bị những người đồng môn khinh bỉ, châm chọc và cười nhạo, đầu cậu lại nóng lên, âm thầm ân cần hỏi han mười tám đời tổ tông của người nào đó!
Cậu tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội này!
Dám cả gan đánh nhau với cậu thì chắc chắn lá gan cũng phải to đến mức chịu được "áp lực" của cậu!
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ mà đồ trong tay cậu bị lấy mất trong khi cậu lại không hề biết gì! Đây là một sự sỉ nhục, là một vết nhơ, là một vết đen cực lớn trong cuộc đời cậu!
YOU ARE READING
PaPi PK Daddy (Khải - Thiên) [chuyển ver]
Fanfictiontác giả: Tuyết Dĩnh Điệp Y thể loại BL 1x1 công thị đều cường nhà có nhóc con rất đáng yêu rất thiếu đòn. Còn có hay hay không thì tùy người cảm nhận cứ đọc rồi biết còn riêng mình thấy hú vị. Vì truyện gốc là ngôn tình nam nữ nên khi chuyển ver m...