Ánh mắt Vương Tuấn Khải lạnh lẽo, đạp vào tường mượn lực nhảy tới chỗ tối kia, vững vàng rơi xuống nơi Vương Tuấn Khải ẩn núp, nhưng giờ này đã sớm không còn bóng cậu!
Sắc mặt Vương Tuấn Khải âm trầm, ánh mắt sắc bén lập lòe trong bóng tối như ánh mắt của một con sói lóe lên ánh sáng xanh. Anh khẳng định rằng người vừa mới nổ súng chính là ở vị trí này, đối phương rốt cuộc là ai? Ngoại trừ tiểu Thiên Nhi ra, nơi đây còn có nhóm thứ hai sao?
Trong đầu Vương Tuấn Khải thoáng hiện lên vô số nghi vấn. Bỗng nghĩ tới có thể là người mình muốn tìm thì mừng rỡ như điên, trong lòng như có thanh âm đang gào thét, tiểu Thiên Nhi, có phải là em không! Có phải là em không?
Sau khi nã một phát súng xong thì Dịch Dương Thiên Tỉ liền tránh đi bởi cậu cảm nhận được sát khí trên người đối phương. Anh ta tới vì bọn họ. Diệp Trúc Phàm từng nói, người tiếp nối cho bọn họ là Hắc Kiệt. Cho nên cậu rút lui mà không có nổ súng, cậu sợ đối phương thật sự là Hắc Kiệt, vậy thì không dễ xử lý!Trong lúc Dịch Dương Thiên Tỉ vội lui vào phòng nghỉ thì Vương Tuấn Khải nghe được tiếng bước chân. Mặc dù tiếng nổ vang lên ầm ầm, tiếng bước chân kia cơ hồ nhẹ hơn cả tiếng muỗi bay nhưng anh vẫn nghe được, đè nén sự vui sướng lại rồi đuổi theo...
Lại nói phía bên kia
Thượng Quan Kiệt Thiếu gọi một cú điện thoại cho phân bộ Ngục Thiên Minh ở Washington, toàn thể lên đường, mười hai chiếc trực thăng đồng loạt bay tới Nhà Trắng. Sau khi hành động thì dân chúng ai cũng bàng hoàng!
Thoáng chốc đã xuất động nhiều máy bay đến vậy, liệu có phải lại xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Trên không trung có phải lại sắp xảy ra chuyện lớn gì rồi?
"Có chuyện gì thế?" Còi báo động cảnh sát vang lên, mọi cảnh vệ đều lập tức hành động, thăm dò tin tức!
"Báo cáo, tạm thời vẫn chưa rõ, chỉ biết là tại sân golf bỗng chốc xuất hiện mười mấy chiếc trực thăng bay tới Nhà Trắng..."
"Bộp" vị quan chức nào đó đập tay lên bàn. "Còn không mau đi tra xét!"
"Rõ!"
Tại ranh giới thành phố C của Trung Quốc, Phó Hạnh Lương đang muốn đập chết Thượng Quan Kiệt Thiếu. "Rốt cuộc là đã có chuyện gì?" Vô duyên vô cớ làm ra động tĩnh lớn vậy là sao!
Thượng Quan Kiệt Thiếu hét lên: "Đại ca bị ném bom!"
"Cái gì?" Giọng Phó Hạnh Lương tăng lên gấp mấy lần, thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ Thượng Quan Kiệt Thiếu. "Đại ca bị ném bom?" Hướng Diệp Lân ngồi bên cạnh nghe thấy đại ca xảy ra chuyện, khẩn trương nhìn Phó Hạnh Lương, trong mắt tràn ngập sự lo lắng!
Thượng Quan Kiệt Thiếu đẩy xa bộ đàm ra khỏi tay, rất có cá tính cắt đứt tín hiệu, hét cái gì mà hét, tai anh ta đâu có điếc!
Huống Ngân Dịch muốn đập chết Thượng Quan Kiệt Thiếu, một mình anh điều khiển trực thăng hết rẽ ngoặt chín mươi độ rồi lại phải tránh đạn bay tới, mệt muốn chết đây. Mà tên này còn ôm bộ đàm không buông nữa, hét lên: "Kiệt, số liệu Đế Văn đã đưa tới chưa?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu chợt giật mình tỉnh giấc. "Tới rồi!" Vội vàng nói cho Huống Ngân Dịch. "Đó không phải sản phẩm của Mafia bọn họ, đây là điều tra tạm thời của Đế Văn!"
Huống Ngân Dịch lại mạo hiểm tránh thoát đạn đạo, nhìn màn hình mà tâm nguội lạnh. Sau khi về anh mà không nghiên cứu cái thứ đồ chơi này của Đế Văn thì anh chết cũng không cam tâm!
"Sao rồi? Có nắm chắc không?" Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn sắc mặt Huống Ngân Dịch mà có sự cảm xấu!
Huống Ngân Dịch lắc đầu, Thượng Quan Kiệt Thiếu đấm mạnh một quyền vào không khí. "Chẳng nhẽ trơ mắt nhìn bọn họ san bằng khu biệt thự này sao? Nhìn đại ca bị nổ chết?"
"Phi, cậu đúng là miệng quạ đen! Đại ca sẽ không có chuyện gì hết!" Huống Ngân Dịch đỏ mắt!
Mặt Thượng Quan Kiệt Thiếu đầy sát khí, đặc biệt khi nhìn tám chiếc máy bay xung quanh đang oanh tạc thế kia. Anh chạy đi mở cửa khoang, Huống Ngân Dịch nhìn động tác của anh ta mà quát: "Kiệt, cậu quay về ngay!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu mắt điếc tai ngơ, anh ta không thể cứ trơ mắt nhìn đại ca cùng với khu biệt thự này bị tiêu hủy, anh ta sẽ xuống cứu đại ca, cho dù không cứu được, có thể chết cùng đại ca cũng đáng!
"Khốn kiếp, cậu mau quay về!" Đồng tử Huống Ngân Dịch co rút lại, nghiêng người tăng tốc tránh quả đạn bay từ dưới lên! Thượng Quan Kiệt Thiếu mới tới cửa khoang liền lộn 90 độ, không kịp đề phòng liền bị đập vào cây cột sắt bên cạnh làm anh hộc ra máu. "Muốn giết tôi thì cứ nói một tiếng đi, đánh lén vậy coi là cái rắm gì hả!" Bạn Kiệt chỉ đành nằm lại máy bay mà kêu đau!
Huống Ngân Dịch oan ức, anh có muốn vậy sao? Vừa rồi thiếu chút nữa thì cả hai người đã đi gặp ông bà rồi!
"Đại ca không hi vọng cậu xuống đâu! Cậu cứ thành thật ở đấy đi!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu đặt mông ngồi dưới đất, ngửa mặt lên trời thét dài. Anh hận bản thân mình lúc đó đã không kéo đại ca lại! Càng hận hơn là bọn ruồi nhặng chướng mắt ngoài kia!
Kết quả là, trong lúc Thượng Quan Kiệt Thiếu còn đang u oán, Huống Ngân Dịch thì khó khăn tác chiến thì mười hai chiếc máy bay của Ngục Thiên Minh đều đã tới. Bất đồng là, ấy ấy, cả dàn đông nghịt đằng sau đó là gì thế? Hai người liếc nhìn nhau nghi hoặc!
"Phía sau cũng là cậu gọi hả?" Huống Ngân Dịch có chút chần chờ hỏi, Thượng Quan Kiệt Thiếu lắc đầu: "Không phải!" Anh rõ ràng chỉ dặn A Đại, A Nhị, A Tam, A Tứ thôi mà!
"Được rồi! Chỉ cần không phải người của đối phương, có thể không cần để ý tới!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu tán đồng gật đầu.
Huống Ngân Dịch lùi về cùng tuyến với A Nhị, tấn công tới hàng loạt máy bay chiến đấu đang đánh nổ khu biệt thự. Phía đối phương bị công kích đều chuyển hướng sang đám người Huống Ngân Dịch... Phía biệt thự tạm thời an toàn!
Thượng Quan Kiệt Thiếu lúc này mới thấy rõ dàn máy bay đông nghịt đằng sau là ai đang chỉ huy. Trợn mắt nhìn gương mặt yêu nghiệt của Ngân Nguyệt, chớp mắt: "Sao anh ta cũng tới?" Huống Ngân Dịch cũng không thèm nhìn: "Có trời mới biết!"
Nụ cười phong hoa tuyệt đại đến mức yêu nghiệt, Ngân Nguyệt mở cửa khoang, hét lớn với đám người Thượng Quan Kiệt Thiếu: "Tôi tới xem trò vui, mọi người cứ đánh, đừng để ý tới tôi làm gì!" Ha ha! Anh đây là nghe được tin tức liền phóng như bay tới đây đó, muốn xem cái tên Vương Tuấn Khải xui xẻo này bị đánh rồi anh sẽ cố gắng miễn cưỡng tiếp quản Ngục Thiên Minh, giúp bọn họ tọa trấn! Ha ha!
Thượng Quan Kiệt Thiếu nghẹn thiếu chút nữa nôn mửa, anh ta đến xem kịch vui cái gì? Con mẹ nó, xem con em anh đấy!
Đương nhiên, người phía Ngục Thiên Minh tới thì chi viện bên phía thượng tá cũng tới! Đây là một cuộc không chiến quy mô nhỏ, nhưng mà, trong lòng ai cũng sáng tỏ, việc này mà không có làm tốt thì có thể dẫn phát tới chiến dịch của tổ chức khủng bố! Bọn họ không thể không đề phòng!
Mà bên phía Vương Tuấn Khải, toàn bộ biệt thự đã sắp sụp đổ, khắp nơi đổ vỡ! Đất đá phía trên mái liên tục rơi xuống, hành lang cũng có xu thế sắp sụp đổ. Ánh mắt Vương Tuấn Khải khóa chặt phía trước, chợt nhảy tới! Ngay lúc Dịch Dương Thiên Tỉ bước vào phòng thì giữ chặt cánh tay cậu!
Dịch Dương Thiên Tỉ phản xạ lật tay lại đánh trả. Trong cái hành lang nhỏ âm u này, hai người lại anh một đấm tôi một cước quấn lấy nhau! Vương Tuấn Khải mạo hiểm nghiêng người tránh thoát cú đấm của đối phương, chân thúc mạnh vào bụng, không thấy được tiếng kêu như dự liệu liền vung nắm đấm tới!
Tay trái Dịch Dương Thiên Tỉ giữ lấy cổ tay phải đối phương đánh tới, kéo về phía trước, xoay người lại thúc cùi chỏ vào bụng đối phương không chút lưu tình...
Bụng Vương Tuấn Khải cong lại, cổ tay phải thuận thế thoát ra, đạp vào bức tường sau lưng rồi nhảy lên, có vẻ như sắp đá vào Dịch Dương Thiên Tỉ... Lúc này, tiếng nổ vang lên mang theo ngọn lửa mãnh liệt vọt tới! Đồng thời phản chiếu gương mặt tái nhợt đẹp đẽ của Dịch Dương Thiên Tỉ... Đồng tử Vương Tuấn Khải mở to, hai chân thu lại, chật vật ngã xuống...
Đương nhiên, Dịch Dương Thiên Tỉ cũng thấy được Vương Tuấn Khải, có hơi ngạc nhiên, kinh hô thốt lên: "Là anh!" Song hai tay vẫn không chút thu lực đập thẳng vào ngực người nào đó!#Jin
YOU ARE READING
PaPi PK Daddy (Khải - Thiên) [chuyển ver]
Fanfictiontác giả: Tuyết Dĩnh Điệp Y thể loại BL 1x1 công thị đều cường nhà có nhóc con rất đáng yêu rất thiếu đòn. Còn có hay hay không thì tùy người cảm nhận cứ đọc rồi biết còn riêng mình thấy hú vị. Vì truyện gốc là ngôn tình nam nữ nên khi chuyển ver m...