Sẽ không, sẽ không, Tiểu Ngải âm thầm an ủi mình, nhất định sẽ không, anh sẽ không xảy ra chuyện, bình tĩnh lại nào, bình tĩnh lại nào!
Khốn kiếp, cô không bình tĩnh lại được!
- Ngày thứ hai cô đi thì lão đại cũng ra ngoài, đến bây giờ còn chưa thấy về!
Tiểu Ngải hít sâu một hơi, cực độ bình tĩnh hỏi:
- Anh có nói là đi đâu không?
Diệp Trúc Phàm lắc đầu, Hạ Tâm Dung đi tới ngồi xuống cạnh anh.
- Lão đại không cho chúng tôi đi cùng!
Cơn tức giận của Tiểu Ngải bỗng tăng vọt.
- Anh ấy không cho mấy người đi thì mấy người không biết đi theo sao? Mấy người có biết một mình anh ấy ra ngoài nguy hiểm thế nào không hả?
Diệp Trúc Phàm ngồi nghiêm chỉnh.
- Có chuyện gì ư?
Có chuyện gì ư? MK, Tiểu Ngải rất muốn ném bốn người này ra đường, bây giờ còn hỏi cô có chuyện gì ư, có mà em gái anh ấy!
Tiểu Ngải tức lắm, chạy ra cửa.
- Mấy người tốt nhất là hi vọng anh của tôi bình an vô sự, bằng không, quay về tôi sẽ cho mấy người đẹp mặt!
Diệp Trúc Phàm đưa mắt ra hiệu với Hạ Tâm Dung, Hạ Tâm Dung đứng dậy đuổi theo Tiểu Ngải.
- Tôi đi với cô!
Tiểu Ngải mặc kệ cô ta, trong đầu chỉ nghĩ sao phải mau chóng tìm được anh, nghĩ cũng không không cần nghĩ, anh nhất định là đi tìm người Ngục Thiên Minh, như vậy cũng dễ làm, chí ít sẽ không khó tìm ra manh mối, chỉ cần tìm được người Ngục Thiên Minh, mọi chuyện đều dễ nói!
- Có người muốn đối phó lão đại? - Hạ Tâm Dung đuổi theo Tiểu Ngải, trong vẻ nghiêm cẩn lộ ra sự lo âu!
Tiểu Ngải dừng lại, trừng mắt với Hạ Tâm Dung.
- Mấy người làm việc thế nào vậy, còn nói anh là lão đại mấy người, anh ấy hiện tại có thương tích trong người, vậy mà mấy người để anh ấy một mình ra ngoài, có đầu óc không vậy!
Hạ Tâm Dung liễm mi, lúc này không thèm tính toán với Tiểu Ngải, cô nhớ lại sắc mặt tái nhợt của lão đại khi trở về rồi cả lúc trong phòng ngủ.
- Là ai?
- Người Ngục Thiên Minh!
- Vì nhóm hàng?
- Không phải, bảo thạch! - Tiểu Ngải dừng bước, nghĩ đến chuyện nhóm hàng, cô liền ảo não. Sao trước đây lại nghĩ ra cái chủ ý ngu xuẩn này không biết, chết tiệt, đều do cô, bị người ta bắt rồi áp chế anh, bằng không bây giờ sao lại chọc giận lão đại Ngục Thiên Minh!
- Bảo thạch? - Hạ Tâm Dung hơi ngạc nhiên.
- Dạ Chi Tâm?
- Phải!
Tiểu Ngải không đa nghi, sau khi nói xong thì ngăn một chiếc xe lại rồi leo lên, Hạ Tâm Dung đi theo sau đó, ngầm ấn vào đồng hồ điện tử ở tay trái rồi mới ngồi xuống với Tiểu Ngải!
- Biệt thự XX!
Hạ Tâm Dung biết đây là phân bộ của Ngục Thiên Minh ở Washington, bất động thanh sắc ấn tiếp vào nút trên cổ tay, gõ số liệu ra!
Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang vừa mới nhắm mắt đã bị sự rung chấn ở tay làm tỉnh lại, hai người liếc nhau, vừa kinh ngạc vừa vui sướng!
Mà lúc này Ngục Thiên Minh, Ám Hoàng đang giằng co với nhau. Bất đồng là, cách bên trái Lôi Khiếu Thiên hơn hai mét đặt một cái ghế, một yêu nghiệt nào đó nhàn nhã lắc lắc ly rượu đỏ, phía sau lưng ghế một trái một phải có hai người áo lam, một nóng một lạnh!
Hướng Diệp Lân kẹt hơi trong ngực, rất muốn chỉ vào Ngân Nguyệt đang không biết xấu hổ mà mắng. Nhưng ngại có đại ca ở đây, chỉ có thể có nén khẩu khí này xuống. Tên kia ban đầu còn đứng, chưa thấy chõ mõm vào, ấy mà chưa quá một giây sau thì nói một câu tôi mệt quá, xem kịch thì phải ngồi mới thoải mái. Người áo lam mặt lạnh liền lấy tới một cái ghế bập bênh cho anh ta. Ngay khi Địch Long nói xong lí do thoái thác, đại ca vừa mới mấp máy môi, tên kia lại than vãn một câu, lý do là anh ta khát nước, sau đó người áo lam mặt mày tươi tắn kia cũng đi đâu đó, sau khi trở về thì trong tay bưng một ly rượu đỏ, cũng không biết hắn ta lấy từ nơi nào luôn!
Nhìn thôi cũng biết là bọn này ăn cướp!
Vương Tuấn Khải lạnh lùng liếc nhìn Ngân Nguyệt.
- Đừng ép tôi động thủ!
Ngân Nguyệt cợt nhả.
- Sao có thể, hai tay Vương lão đại chính là bàn tay vàng đó, có thể nói động thủ thì liền động thủ!
Địch Long rất im lặng bảo trì trầm mặc, anh ta cuối cùng đã biết, Ngân Nguyệt hôm nay tới phá rối. Chẳng qua màn quậy phá này anh ta thích, mặc dù ném vào mặt Vương lão đại, thế nhưng, anh ta chậm rãi lui về sau nửa bước, thông minh chuyển sang vị trí xem trò vui!
- Nguyệt lão đại, đại ca bọn tôi không so đo với anh, đó là vì không muốn thương tổn hòa khí giữa hai bang!
Ngân Nguyệt gật đầu.
- Hắc Minh Huống đại ca nói thì đúng là vậy, nhưng, các vị cũng biết, tôi có sở thích là thích xem kịch, đến thêm chút kích thích nó mới có vị a!
Hướng Diệp Lân rất không khách khí lườm lại.
- Người Nguyệt bang có phải đều là gỗ?
- Chậc chậc chậc, Nguyệt bang ai cũng giống như đu đủ, vậy đời người còn có niềm vui gì nữa chứ? Xem cuộc vui cũng có ý tứ mà, đùa giỡn nội bộ thì không sao, nhưng, làm trò ở bên ngoài thì khó nói rồi, tôi nói có đúng không, Vương lão đại!
Vương Tuấn Khải hai mắt híp lại, Ngân Nguyệt ngồi thẳng lưng lại.
- Vương lão đại, tôi chỉ đùa một chút, làm người phải rộng lượng, rộng lượng!
Rộng cái mẹ m, Hướng Diệp Lân ngứa da, có cảm giác không nhịn nổi nữa. Huống Ngân Dịch cũng rất là bất mãn, bọn họ tới đây không phải là cứ giằng co phí thời gian như này!
Khóe môi Ngân Nguyệt cong lên, nhấp rượu, rất là hưởng thụ, mạn bất kinh tâm nói.
- Vương lão đại, đây là nước Mỹ, là tháp Willis ở Chicago, tôi tin rằng nếu anh lấy tư thái như bây giờ xuất hiện trước mắt người đời, như vậy, đây mới là nơi có trò hay nhất để xem? Phải không Địch Long?
Địch Long kinh hãi, sắc mặt trầm tĩnh nhìn thẳng vào Ngân Nguyệt, rất nhanh sau đó dời đi, anh ta biết sao?
Vương Tuấn Khải sửng sốt. Đúng vậy, đây nước Mỹ, là tháp Willis ở Chicago, nơi tập trung buôn bán nhất. Nếu gây chuyện ở đây, thật sự có chút phiền phức, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn mà bọn họ lãng phí vừa rồi, cảnh sát đã nhận được tin tức. . .
Mâu quang lạnh lùng của Vương Tuấn Khải nhìn phía Ngân Nguyệt, tên kia đáp lại biểu tình ý vị thâm trường, uống cạn ly rượu đỏ trong tay, người áo lam mặt lạnh bên trái liền tiếp lấy cái ly không. Ngân Nguyệt làm bộ vỗ vỗ góc áo, đứng dậy, đi tới cạnh Vương Tuấn Khải, quay đầu chống lại cặp mắt của Địch Long, thản nhiên nói.
- Vương lão đại, nếu như không ngại, tôi nghĩ trước tiên là giải quyết vấn đề giữa chúng tôi, đương nhiên, đây chỉ là vấn đề nhỏ, không chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh, thế nào?
- Có thể! – Vương Tuấn Khải cũng nhìn chằm chằm vào Địch Long. Nếu Ngân Nguyệt muốn tính sổ với Địch Long, anh đương nhiên không có lời nào để nói. Bây giờ Thiên Nhi còn chưa tỉnh lại, anh có thời gian chơi với bọn họ! Ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng đảo qua Địch Long phía đối diện, không nói, không sao hết, anh có biện pháp khiến anh ta phải mở miệng!
- Cám ơn!
- Không cần!
Vương Tuấn Khải xoay người đi về phía cửa chính, Hướng Diệp Lân trừng mắt với Ngân Nguyệt, lộ ra nét mặt khinh bỉ với Địch Long, cũng xoay người đuổi theo. Huống Ngân Dịch mặt đầy ý cười. Mặc dù bị Ngân Nguyệt phá rối, thế nhưng, hoàn hảo chính là Ngân Nguyệt từ trước đến nay không cùng mâm với Địch Long, không biết lần này lại vì chuyện gì. Đương nhiên rồi, mặc kệ điều gì khiến hai phe bọn họ bất hòa, đó cũng là chuyện của bọn họ, như lời Nguyệt đương gia nói, bọn họ chỉ cần xem cuộc vui thôi!
- Rút lui!
Chỉ một từ, những đặc công đeo kính được nghiêm chỉnh huấn luyện phía sau cũng xoay người đuổi theo. Lúc này Huống Ngân Dịch mới có chút hậu tri hậu giác, 囧囧 nghĩ đến vừa rồi, tất cả đều là đặc công a, vậy mà cứ khoe khoang ra như thế, tràng diện này, thật đúng là không phải 囧 a!
Hướng Diệp Lân khinh bỉ con hàng này.
- Vậy có gì mà 囧? Lần nọ khi bọn họ cùng đại ca ra ngoài không phải cũng với trận hình lớn vậy sao?
Huống Ngân Dịch vuốt mũi, có chút chột dạ.
- Được rồi, quả thực không có gì mà 囧!
Vương Tuấn Khải cắt đứt cuộc đối thoại buồn chán của bọn họ.
- Chuyện điều tra thế nào rồi?
Hướng Diệp Lân thu liễm tâm tư vui đùa.
- Xuất thân của Tần Chính rất sạch sẽ. Hắn ta có huyết thống của bảy nước, từ nhỏ lớn lên ở một vùng nông thông của Trung Quốc. Khi hắn mười lăm tuổi thì đi theo Luo Bunol, rất hợp với Karl Bunol, là người mà Karl Bunol tin cẩn duy nhất!
- Huyết thống bảy nước? Không phải chứ, thế mà hắn còn trưởng thành như thế sao? - Huống Ngân Dịch cực kỳ kinh ngạc, Vương Tuấn Khải nhíu mày. Đúng vậy, bản thân có huyết thống bảy nước mà lớn lên thật bình thường, vậy không phải quá quái dị hay sao!
- Bảo A Nhị tiếp tục điều tra!
Hướng Diệp Lân gật đầu. Mặc dù anh nghĩ đại ca khẩn trương thái quá với người này, thế nhưng, đại ca nói anh không có lý nào không nghe. Mà sự thực cũng chứng minh, đại ca anh vĩnh viễn đúng, cũng may là anh điều tra thêm về Tần Chính, bằng không, Ngục Thiên Minh thiếu chút nữa bị anh hại!
- Đại ca, Tần Chính có chỗ nào không đúng sao? - Huống Ngân Dịch thừa dịp Hướng Diệp Lân liên hệ với A Nhị hỏi.
- Hắn ta quá mức bình thường, hoàn toàn có thể bỏ qua, thế nhưng, ánh mắt của hắn lại khác! - Ánh mắt hắn vô cùng sắc bén không giống như là người chưa thấy qua sóng gió, hắn ta cũng là người từng đi ra trong biển lửa, ánh mắt ấy quá mức quen thuộc, phảng phất như phát ra từ trên người mình!
Huống Ngân Dịch gật đầu, anh chưa gặp Tần Chính, chỉ là Diệp đang điều tra hắn nên có xem qua về hắn mới có chút ngạc nhiên hỏi!
- Đại ca, Lương và Kỳ đang theo vào chuyện Karl Bunol, anh hai hỏi đại ca khi nào về Vương gia!
Vương Tuấn Khải dừng chân lại đúng 5s.
- Bảo cậu ta xử lý!
Huống Ngân Dịch cười trộm.
- Anh hai nói không xử lý nổi!
- Không được cũng phải được! - Mặt Vương Tuấn Khải lạnh xuống, bây giờ anh không có hơi đâu quan tâm tới chuyện Vương gia!
Huống Ngân Dịch gật đầu, quay lại báo cáo với Vương Nguyên. Đại ca thích nhất là ngược anh hai, ai, thực sự là số khổ, nghĩ lại Huống với Thiếu cũng vừa từ Hắc Lao đi ra, nhưng, cũng chưa thấy thảm như Vương Nguyên a!
Hướng Diệp Lân chen đến bên cạnh.
- Có chuyện gì mà cười như mèo tinh thế?
- Anh hai lại sắp bị hành hạ rồi! - Huống Ngân Dịch đi theo Vương Tuấn Khải hơn sáu năm, trả lời Hướng Diệp Lân!
- Uầy, đại ca có ham mê ấy ư! - Không có gì thoải mái hơn người trong nhà!
Huống Ngân Dịch gật đầu tán thành.
- Đúng vậy! - Nghĩ lại thì anh với Kiệt xui xẻo nhất.
- Diệp, tôi rất hiếu kỳ, đại ca lúc nào mới ngược chú đây!
Hướng Diệp Lân nhảy cách xa Huống Ngân Dịch một mét, hung tợn trừng mắt với Huống Ngân Dịch.
- Huống, chú rất xấu rồi đó!
- Tôi thế nào xấu xa vây chứ?
- Chú không muốn bọn tôi sống tốt mà! - Bản thân phải tới Hắc Lao, cũng muốn bọn họ cùng vào, đầu óc tên này quá xấu xa!
Huống Ngân Dịch khoanh tay.
- Tôi cho chú biết, thời gian này nên kéo Lương hoặc Kỳ! - Nói xong toét miệng ngồi trên xe, phải biết rằng mấy trưởng lão trong Hắc Lao khi thấy anh và Kiệt, ánh mắt hưng phấn, thiếu chút nữa thì nuốt cả hai bọn họ!#Jin
YOU ARE READING
PaPi PK Daddy (Khải - Thiên) [chuyển ver]
Fanfictác giả: Tuyết Dĩnh Điệp Y thể loại BL 1x1 công thị đều cường nhà có nhóc con rất đáng yêu rất thiếu đòn. Còn có hay hay không thì tùy người cảm nhận cứ đọc rồi biết còn riêng mình thấy hú vị. Vì truyện gốc là ngôn tình nam nữ nên khi chuyển ver m...