CHƯƠNG 104

72 4 0
                                    

CHƯƠNG 104:



Lần này nước mắt Tiểu Ngải không rớt nữa, lăng lăng tức giận nhìn chằm chằm Địch Long, trề môi, cuối cùng vẫn không phục hét lên:

- Vậy tự em đi! Em không giống anh, lòng gang dạ sắt, chỉ biết nhìn ca ca bị Ngục Thiên Minh ức hiếp!

Địch Long thực sự muốn túm lấy mông Tiểu Ngải. Anh không đi cứu là vì anh cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm. Anh không muốn Tiểu Ngải tiến vào cuộc phong ba này, chẳng qua anh lại không nghĩ tới từ khi bắt đầu thì Tiểu Ngải đã dính nước bùn rồi, sao có thể dễ dàng tẩy sạch được!

- Tiểu Ngải, anh em có sứ mệnh của anh em, cậu ấy có kết quả của mình. Em luôn biết anh em không cam lòng ở lại Ám Hoàng, giấc mộng của cậu ấy chỉ có một, đó là cuộc sống tự do. Em cứ tham dự vào trong thế giới của cậu ấy, chẳng phải là khiến cậu ấy không cách nào thoát ra được sao?

Tiểu Ngải bị Địch Long nói thì liền ngẩn ra, mãi mới cúi đầu. Địch Long thấy Tiểu Ngải dường như bị thuyết phục, tiếp tục tiến lên.

- Bản lĩnh anh em em cũng thấy đó. Cậu ấy luôn độc lai độc vãng, không có ràng buộc. Nếu dẫn theo cả em, cậu ấy còn phải phân tâm chú ý tới em, em nói xem có phải em sẽ gây phiền cho cậu ấy? Hơn nữa, em đã đi hai ba ngày mà anh em cũng không tìm em, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ anh em cũng cho rằng em đã an toàn quay về tổng bộ, em sao có thể cô phụ lòng tốt của anh em?

Địch Long vuốt tóc Tiểu Ngải, cưng chiều nói:

- Em không phải muốn nhanh chóng được gặp lại anh em sao? Em cứ chờ ở đây, có lẽ sẽ sớm hơn rất nhiều ngày đó.

Tiểu Ngải suýt nữa thì bị Địch Long tẩy não. Đương nhiên rồi, cũng chỉ là suýt chút nữa thôi. Mỗi lần sư phụ giảng đạo lý với cô đều phần lớn là lừa dối cô, cô mà bị lừa mới là lạ. Nếu sư phụ đã một lòng không cho cô đi tìm anh, vậy cô chỉ có thể tự lén đi mà thôi, hừ!

Địch Long đương nhiên biết Tiểu Ngải đang tính chủ ý quỷ gì đó. Dù sao Tiểu Ngải là do một tay anh nuôi lớn, mọi hành động của cô ấy anh đều thấy rõ trong mắt, trong lòng. Nếu Tiểu Ngải đã muốn chơi trò mèo bắt chuột, vậy anh chỉ có thể chơi cùng cô ấy. Trên địa bàn của anh, nếu để thất lạc người, mặt mũi anh còn để nơi nào?

- Vâng, được rồi, sư phụ nói rất có đạo lý. Em nghĩ ca ca cũng nghĩ vậy mới không đi tìm em. Vậy em ở đây chờ anh ấy về!

Nụ cười của Địch Long càng sâu.

- Đây mới là công chúa ngoan của Ám Hoàng!

Tiểu Ngải le lưỡi.

- Sư phụ, em về phòng trước!

- Ừ, đi đi! Nhớ chơi gì cũng đừng quá lâu, để mắt bị thương sẽ không tốt!

- Biết rồi!

Địch Long khoát khoát tay, Tiểu Ngải mở cửa đi ra ngoài! Mãi tới khi bóng dáng Tiểu Ngải biến mất, nụ cười của Địch Long mới rút lại, trong mắt hiện lên âm vụ. Dịch Dương Thiên Tỉ mặc dù đã ở Ám Hoàng hơn mười năm, thế nhưng, hai người bọn họ đều rất rõ ràng cậu ở lại Ám Hoàng là do bị anh khống chế. Nếu không phải lão đại Ngục Thiên Minh bỗng nhiên tìm tới cửa, anh nghĩ anh sẽ buông tay với Dịch Dương Thiên Tỉ. Dù sao, Ám Hoàng bồi dưỡng ra một nhân tài không dễ dàng chút nào, bồi dưỡng một nhân tài kim bài xuất sắc khó khăn càng thêm khó khăn. Anh không ngờ là Dịch Dương Thiên Tỉ lại có liên hệ với lão đại Ngục Thiên Minh!

Giữa Ám Hoàng và Dịch Dương Thiên Tỉ, không nghi ngờ chút nào, Ám Hoàng, đó là tâm huyết cả đời của bố anh, không thể bị phá hủy trên tay anh được!

- Cốc cốc!

Hai tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ sâu xa của Địch Long. Địch Long nhanh chóng khôi phục lại vẻ lãnh khốc đạm mạc, ngồi lại ghế.

- Vào đi!

Cửa mở ra, một người da trắng đi vào, cung kính nói với Địch Long.

- Sư phụ, đương gia Ngục Thiên Minh đang chờ ở phòng hội nghị!

Địch Long ngẩn ra.

- Cậu nói ai?

- Đương gia Ngục Thiên Minh!

Địch Long rất ngạc nhiên.

- Bao nhiêu người?

- Hai người!

- Biết rồi, cậu đi xuống trước, tôi sẽ ra sau!

- Vâng!

Tay phải Địch Long nhẹ nhàng vỗ mặt bàn, đầu tựa vào ghế. Lúc này đương gia Ngục Thiên Minh sao lại tự dưng tới đây? Anh ta hẳn nên chuyên tâm ứng phó Dịch Dương Thiên Tỉ mới đúng?

Giống như là nghĩ tới điều gì, Địch Long mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên tinh quang, hay là nói, anh ta đã biết mình còn chưa ra hết thực lực? Không, không thể nào, tâm ẩn của Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa tới lúc phát tác, anh ta không thể nào biết được!

Thế nhưng, nếu không phải nguyên nhân này, còn có gì đáng giá để Vương lão đại tự mình đi một chuyến?

Ở đây nghĩ nhiều cũng phí công, Vương lão đại người ta đang ở trên địa bàn của anh, anh có thể không đi gặp sao?

Địch Long sửa sang lại quần áo trên người, đi ra cửa. Sợ cái gì, Vương lão đại cũng chỉ dẫn theo một người tới, mình chỉ cần chết cũng không thừa nhận, tin rằng anh ta cũng không có biện pháp với mình. Nếu quả thật gây gổ, hai người bọn họ có thể đấu lại được cả Ám Hoàng sao?

Nhưng mà, Địch Long khẳng định đã quên mất tin đồn, Vương lão đại người ta thời điểm cường hãn nhất có thể khiêng một máy M99 để giết một đội quân nha!

Đó cũng không phải là chuyện hoang đường, là truyền kỳ!

Phó Hạnh Lương bắt kịp vừa lúc Vương Tuấn Khải bước chân vào tổng bộ Ám Hoàng. Quả nhiên như Nick nói, đại ca không mang theo ai cả, chỉ vậy mà đi thôi!

Cũng không ngờ đại ca Ngưu B đến thế. Đây là thiên hạ của Ám Hoàng nha, chỉ một lần sơ sảy thôi là sẽ xảy ra chuyện đó!

Bản thân anh bị thương không sao, thế nhưng bọn họ cũng bị dọa chết mất!

- Đại ca, Ám Hoàng không thể khinh thường. Nghe nói thân thủ rất là không tồi đâu!

Tới Ám Hoàng khiến anh nghĩ tới chàng trai rất cuồng vọng Dịch Dương Thiên Tỉ kia. Cậu ấy dám đối đầu với đại ca, còn dám dùng súng chỉ vào anh ấy, cậu ấy đúng là không biết mình làm gì mà!

Mâu quang lạnh lùng của Vương Tuấn Khải nghiêng sang nhìn Phó Hạnh Lương làm anh ta ngậm miệng, im lặng đứng sau anh!

Được rồi, anh không nên hỏi vấn đề ngu ngốc như thế!

- Vương lão đại, hôm nay ngọn gió nào lại thổi anh tới tòa miếu nhỏ của tôi vậy?

Phó Hạnh Lương vừa bảo trì im lặng xong thì cửa phòng hội nghị mở ra, Địch Long mỉm cười đi vào, ngồi xuống ghế chủ vị, chỉ cách ba vị trí với Vương Tuấn Khải.

- Tâm ẩn của Thiên Nhi là thế nào?

Nét mặt Địch Long bất động, trong lòng lại cả kinh. Vương lão đại quả nhiên là Vương lão đại, chưa bao giờ đến không, mở đầu đã là cái này.

- Việc này tôi cũng không rõ lắm. Dịch Dương Thiên Tỉ tới Ám Hoàng được một tuần thì cậu ấy bị một cơn sốc, sau này được cấp cứu rồi thì cứu ba tháng lại phát tác một lần. - Địch Long nói một nửa rồi có chút nghi hoặc nhìn Vương Tuấn Khải, nói tiếp. - chẳng qua là Vương lão đại à, lần phát tác này hẳn vẫn chưa đến mới phải!

Địch Long cũng biết lúc này mình nói không biết chỉ đơn thuần là tự tìm phiền phức. Dĩ nhiên, anh ta cũng không nói láo, chỉ là ngầm giữ lại một chút!

Thời điểm Dịch Dương Thiên Tỉ phát tác cần phải có thuốc dẫn mới có thể giảm bớt đau đớn tận xương tủy!

Vương Tuấn Khải mím môi, sát khí ẩn sâu trong mắt.

- Lúc phát tác sẽ có triệu chứng gì?

- Tim co rút đau đớn như vạn kiến cắn!

Tim Vương Tuấn Khải co rút lại, vạn kiến cắn là cảm giác thế nào, có phải rất đau đớn? Phải cần có sự nhẫn nại mạnh mẽ thế nào mới vượt qua được cơn đau ấy!

- Làm thế nào để kiểm soát?

Anh biết tiểu Thiên Nhi khi còn bé đã phải mang trên mình tâm ẩn này, cậu ấy có thể sống lâu như vậy đã chứng minh là có dược vật bên ngoài khống chế. Bằng không, một cậu bé mới tám chín tuổi sao có thể vượt qua được?

Cho dù là người trưởng thành, cũng chưa chắc làm dược. Kiến cắn vào tim, đao cùn lăng trì, gãi cũng không thể gãi, quấn cũng không thể quấn, chính anh nghĩ thôi đã sợ rồi!

Phó Hạnh Lương nghe xong sống lưng lạnh toát. Nghĩ đến những thống khổ khi còn bé mới chỉ là chịu đau trên da thịt, đây đơn giản là thiên địa khác biệt!

Hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp!

- Việc này tôi không biết. Mỗi lần phát tác cậu ấy đều khóa mình trong phòng, không cho bất kì ai tiếp cận. Cho nên, vấn đề này, tôi thật sự không có cách nào trả lời anh!

Vương Tuấn Khải nắm chặt hai tay, trên mu bàn tay gân xanh hằn lên, dường như đang cực lực nhẫn nhịn gì đó. Phó Hạnh Lương, Địch Long cũng không có nói chuyện, chỉ chờ Vương Tuấn Khải chậm rãi bình ổn lại!

- Anh biết kết quả khi chọc tới Ngục Thiên Minh rồi đấy!

Vương Tuấn Khải đứng lên không thèm nhìn Địch Long đi thẳng ra cửa. Anh biết, cho dù Địch Long không nói hết sự thật, thế nhưng có một số việc cũng không phải giả. Tỷ như cơn đau khi Thiên Nhi phát bệnh, làm sao chịu được, những điều này là thật. Nick đã nói, tim cậu ấy rất không bình thường, trái tim co lại quá nhanh, những điều đó là do cậu chịu đau dẫn đến!

Anh chưa bao giờ biết, trong mười tám năm này, Thiên Nhi của anh nhận hết mọi hành hạ. Ba tháng phát tác một lần, một năm có bốn lần, mười tám năm, trời ạ, nghĩ tới con số ấy trái tim anh lại đau đớn, dường như muốn chuyển hết mọi sự đau đớn trên người Thiên Nhi sang người mình.

Sắc mặt Địch Long cứng đờ, nhìn chằm chằm Vương Tuấn Khải bỏ đi mà không có bất kỳ động tác gì, Phó Hạnh Lương nhìn anh ta một cái đầy ý vị thâm trường!

Tới khi Vương Tuấn Khải, Phó Hạnh Lương đều ra khỏi tổng bộ Ám Hoàng, Phó Hạnh Lương mới lên tiếng:

- Đại ca, Địch Long không có nói thật, vì sao không buộc anh ta nói ra?

Anh tin rằng đại ca chỉ cần cho anh ta chút áp lực thì Địch Long cũng không dám che giấu điều gì.

- Anh ta sẽ không nói, đó là thứ bảo đảm sau cùng của anh ta. Anh ta rất thông minh!

- Thế nhưng, anh ta tưởng rằng giữ những thứ đó là có thể bảo toàn cả Ám Hoàng của anh ta sao? - Ngục Thiên Minh mà động thủ thật thì ngay cả năng lực phản kích Ám Hoàng cũng không có!

- Tôi sẽ không lấy Thiên Nhi ra làm tiền đặt cược! – Vương Tuấn Khải lạnh lùng lên tiếng, Phó Hạnh Lương khẽ run. Ý tứ của đại ca là...? Không chờ anh phản ứng, Vương Tuấn Kải nói tiếp.

- Tôi không đánh cuộc được!

Đúng vậy, anh không đánh cuộc được. Ám Hoàng bị hủy còn có thể có Ám Hoàng thứ hai. Thế nhưng, nếu Thiên Nhi không còn nữa thì anh cũng không còn Thiên Nhi thứ hai!

Phó Hạnh Lương trừng lớn hai mắt, nhíu mày, lần đầu tiên đại ca nói anh ấy không đánh cuộc được thứ gì đó!

Đại ca nói thật vậy sao?

Vương Tuấn Khải híp mắt, lời anh nói chưa từng là giả, bắt đầu từ mười tám năm trước mọi thứ đều là thật, hai người bọn họ nhất định sẽ có dây dưa với nhau cả đời!

Phó Hạnh Lương nhìn bóng lưng Vương Tuấn Khải, trong lòng như có gì đó dâng lên. Đúng vậy, đại ca chưa bao giờ giả vờ cái gì, huống hồ là tình cảm. Chẳng qua bọn họ đều bị hình tượng của đại ca mê hoặc mới có thể không biết tình cảm chân thật của đại ca, quá mức ngoài ý muốn. Kỳ thực điều này có cái gì kỳ quái đâu. Bên ngoài đại ca khoác lên mình một vẻ sắt thép, nhưng lại bao bọc lấy một trái tim dịu dàng, có thể được một người như thế yêu say đắm đó là hạnh phúc!

Bản thân anh sao lại chưa nếm trải? Có thể được người khác yêu, cũng là hạnh phúc!

Khi Vương Tuấn Khải, Phó Hạnh Lương trở lại phân bộ, Thẩm Dương Kỳ, Hướng Diệp Lân cũng đã tới, mà Nick lại sớm hơn bọn họ một bước, vừa mới từ trên lầu xuống, mọi người lại gặp nhau ở đại sảnh! Vương Tuấn Khải thấy Nick xuất hiện ở đây thì biết là Thiên Nhi tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng, trái tim cũng buông lỏng. Nick ngồi xuống bên tay phải Vương Tuấn Khải

- Đại ca, em đã đưa Dịch Dương Thiên Tỉ về phân bộ, bây giờ tạm thời đã bình thường!

Vương Tuấn Khải gật đầu, ánh mắt chuyển đến Thẩm Dương Kỳ, Hướng Diệp Lân.

- Ngân Nguyệt có kế hoạch gì?

Thẩm Dương Kỳ ngồi đối diện Vương Tuấn Khải, Hướng Diệp Lân ở bên trái anh. Phó Hạnh Lương vốn định ngồi ở bên phải Vương Tuấn Khải, nhưng ngẫm lại cùng đại ca ngồi trên ghế cứ thế nào, kết quả là lại ngồi bên phải Hướng Diệp Lân!

- Người phía sau màn rất gian giảo. Bây giờ chúng ta ở ngoài chỗ sáng đối phương ở trong tối, Ngân Nguyệt không bắt được nhược điểm của hắn, lựa chọn cách thức trực tiếp nhất là bắt lấy Karl Bunol, từng bước làm tan rã sinh ý của gia tộc Bunol, bức người phía sau màn phải ra!

Thẩm Dương Kỳ nói xong liền lén nhìn Phó Hạnh Lương, chỉ lướt qua mà không dừng lại nhiều.

Vương Tuấn Khải nhíu mày.

- Diệp, phía Tần Chính có động tác gì?

- Không có, hắn ta thật sự là một lão cổ đổng, tư tưởng, tác phong đều rất nghiêm cẩn. Bọn em đã thử hắn ta rất nhiều lần thế nhưng hắn ta rất yên phận, không có vượt quá điều gì! Thật sự là con chó trung thành!

#Jin

PaPi PK Daddy (Khải - Thiên) [chuyển ver]Where stories live. Discover now