30.
Trường Giang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, nhìn cô Hương chăm chú:
- Mẹ có muốn An Hạ đến Long Việt cùng con không?
Cô Hương vừa nghe đã phẩy tay cười xòa, ra điều đây chỉ là chuyện nói chơi:
- Ôi... Con bé nhà này làm gì có cửa vào được trường điểm như vậy chứ? Cho nó xét tuyển vào Quang Trung là được rồi.
- Con sẽ kèm Hạ ôn tập! - Trường Giang bình thản đẩy gọng kính. - Vừa rồi mẹ cũng bảo nếu bạn ấy có thể học tiếp cấp ba cùng với con thì tốt quá còn gì?
- Thì đúng là...
Cô Hương bóp đầu lẩm bẩm. Kì thực thì, với cậu nhóc xinh trai, thông minh, lại còn thân thiết từ nhỏ với con gái mình kia, đương nhiên là cô không có gì để phàn nàn hết. Mặc dù cậu hai này lớn lên cũng chưa hề tỏ rõ tình cảm gì với con bé út nhà cô, nhưng được cô lớn Nhật Ly đã thành đôi với cậu cả bên ấy, kèm theo Trường Giang trước giờ chưa từng tháo xuống chiếc bông tai đính ước của hai nhà, nên cô Hương vẫn giữ nguyên cho mình những hi vọng tốt đẹp. Rằng Giang với Hạ rồi cũng sẽ giống Hoàng với Ly, yên ổn cả rồi mẹ già đây có chết cũng được nhắm mắt.
Thế nhưng, điều duy nhất khiến cô trăn trở bấy lâu vẫn chỉ là, thực sự bé Hạ nhà cô... nó chậm chạp quá! Ít ra Nhật Ly còn có tình yêu làm động lực nên rất chăm chỉ tích cực. Khi Thiên Hoàng đi du học để phát triển tài năng thì Nhật Ly cũng toàn tâm toàn ý, dốc sức theo cùng. Còn cô em An Hạ này thì...
- Mẹ nghĩ sao? - Trường Giang thấy cô Hương im lặng một hồi lâu lại tiếp tục giục giã. - Dù gì hồ sơ cũng đã làm xong. Bây giờ gửi đi vẫn còn kịp.
- Tất nhiên nếu được vậy thì quá tốt rồi! - Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô Hương cũng gật đầu. - Chỉ sợ làm phí công sức của con chỉ dạy cho cái đầu bư của nó thôi...
Thực lòng, cô chẳng kì vọng lắm vào khả năng của con nhóc. Nhưng quan trọng hơn là cậu con rể trong mơ kia lại tỏ ra sốt sắng như vậy, chứng tỏ cũng ít nhiều quan tâm đến con gái mình rồi. Cô Hương cười tươi như hoa, nghĩ lại chuyện Thiên Hoàng trước đây từng lên tiếng thuyết phục cô cho Nhật Ly ra nước ngoài cùng mình, giờ thêm Trường Giang đi học xa cũng chủ động đề nghị được mang theo An Hạ, phận làm mẹ như cô cầu còn chẳng kịp nữa là... Nếu không vun vào ngay, chắc hẳn cô có quỳ gối cả ngày trước bàn thờ tổ tông cũng chẳng đủ để sám hối mất!
- Vâng, vậy để con chuẩn bị. Nhờ mẹ báo với bố Lâm một tiếng giúp con cho phải phép nhé!
Trường Giang gật đầu vâng dạ nhưng trong lòng khấp khởi như mở cờ, âm thầm giấu đi nụ cười đắc thắng. Cách đây nửa tiếng, hắn còn đang tự chửi bản thân ngu dại khi tại sao không nghĩ đến việc sẽ xách cổ con bé kia đến Long Việt cùng mình? Bây giờ âm mưu đã hoàn thành được nửa, sao lại không tự đắc được cơ chứ!
Thằng ôn kia đòi thi Long Việt hắn không quan tâm. Nhưng cứ nhớ lại vẻ mặt cười cười ra vẻ "cool" của nó khi nhìn con nhỏ mà thủ thỉ "nếu trượt thì về nhà học cùng nhau" đó, máu trong người Trường Giang lại sôi lên sùng sục. Chưa gì trong đầu hắn đã vẽ ra một viễn cảnh không mấy tốt đẹp: Hắn, một thân một mình cô đơn nơi đất khách xa xôi, còn thằng nhóc kia thì hớn hở vui cười sống nốt ba năm cấp ba, thế vào cái chỗ suốt mười lăm năm nay, vốn - là - của - hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
CHỈ ĐỎ KHÓ ĐỨT [Huyền Nhâm]
Teen FictionTên truyện: CHỈ ĐỎ KHÓ ĐỨT Tác giả: Huyền Nhâm Thể loại: Teenfic giải trí, bịa đặt Cảnh báo: Truyện rất nhảm. Nam bị điên, nữ bị ngu. Người già và thanh niên nghiêm túc đề nghị đừng đọc! GIỚI THIỆU TRUYỆN: Kể về cuộc sống thường ngày của hai cô cậ...