💔 CẢNH BÁO❗️
PHẦN NÀY CÓ CẢNH BẠO LỰC, CÁC BẠN KHÔNG MUỐN XEM NỘI DUNG NÀY CÓ THỂ BỎ QUA, PHẦN SAU MÌNH SẼ TÓM TẮT LẠI.
🎶 Pain - Three days grace (lyrics) 🎶
Khi Nott độn thổ, bốn người họ cũng biến mất cùng với gã. Tất cả bọn họ tái xuất hiện tại một căn phòng trống khiến Draco thoáng liên tưởng tới hầm ngục của Thái ấp Malfoy. Đó cũng là một hầm ngục, Draco nhận ra sau khi nhìn lần nữa. Tường đá, một cánh cửa song sắt dẫn tới một cầu thang đi lên. Trên tường có xiềng xích mà lũ Tử thần thực tử đang bận cột Hermione lên. Có một cửa sổ nhỏ trên bức tường đối diện cầu thang. Draco nhìn ra ngoài nhưng không thấy gì khác ngoài cát trắng. Rõ ràng là họ không còn ở nước Anh nữa.
Potter vẫn đang tránh nhìn vào Hermione trong ký ức. Anh ra đang đứng nhìn chăm chăm qua ô cửa sổ. Draco cũng đang nhìn chằm chằm anh ta, cố gắng làm rõ một số thứ. Hermione trong ký ức vẫn đang bất tỉnh, và bọn Tử thần thực tử không làm gì cả, chỉ ngồi chờ cô ấy tỉnh dậy. Draco quyết định đây là lúc hắn có được câu trả lời.
"Này, Potter", Draco nói. Potter quay đầu lại nhìn hắn, anh ta trông kiệt sức.
"Gì?" Anh ta trả lời. Giọng nói như vỡ vụn ra. Không có sức sống. Không có mục đích. Không hề giống Potter.
"Cậu thực sự đã nói những lời đó với Hermione hay sao?" Hắn hỏi. Hermione-mất-trí-nhớ ngước nhìn lên. Nãy giờ cô ấy đứng dựa vào tường, nhìn chính mình trong quá khứ đang bị xích trên tường.
Thật chậm, Potter gật đầu, nhìn xuống đầy hổ thẹn. "Tôi đã tức giận... tôi đã không suy nghĩ tỉnh táo... tôi không hề có ý như vậy." Draco mở miệng định hỏi, nhưng một lần nữa Hermione nhanh hơn hắn.
"Vì sao anh tức giận?"
Potter thở dài. "Việc cậu xuất hiện ở nhà mình đêm đó cơ bản là đã huỷ hoại tình bạn giữa mình và Ron, mình đã giận cậu vì chuyện đó."
"Chuyện gì đã xảy ra?" Hermione hỏi.
Potter nhún vai. Và đó là lúc mà Draco quả thực đã phát ngấy lên rồi.
"Nghe đây, Potter." Hắn gần như gầm lên. "Tôi đã có quá đủ với những câu trả lời mập mờ của cậu rồi đó, những câu chuyện về tình huống hoàn cảnh gì đó, và sự tránh né câu trả lời thật sự. Có một chuyện chết tiệt đó đã chia rẽ bộ ba vàng các người trước khi Hermione biến mất. Có gì đó liên quan tới việc Ron và Hermione không hề có mối quan hệ yêu đương với nhau, và cậu nữa. Mẹ kiếp, Potter. Chuyện quái gì đã xảy ra thế hả?!"
Potter mở miệng định quát Draco im đi, ngay lúc đó thì Hermione-mất-trí-nhớ há hốc miệng nhìn.
Gương mặt cô ấy bỗng trắng bệch, và đôi mắt mở to. Cô bắt đầu lắp bắp, nhưng trông như thể cô chợt phát hiện ra điều gì đó vậy. Quay sang Potter, cuối cùng cô đã nói được thành lời rõ ràng.
"Tôi hiểu rồi", cô nói trong hơi thở. "Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi." Cô nhìn Potter, người lúc này trắng bệch như tờ giấy. "Đó là lý do tại sao Ron lại nổi khùng lên. Đó là lý do tại sao anh lại cáu giận với tôi. Anh đã không muốn thừa nhận điều đó. Đó là lý do vì sao anh không còn là bạn của Ron nữa. Đó là tôi, phải không? Đã luôn luôn là tôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Dramione] Định mệnh luôn có con đường riêng của nó
FanfictionSau chiến tranh, vẫn còn một bí ẩn chưa được làm sáng tỏ: Điều gì đã xảy đến với Hermione Granger? Cô ấy là người luôn sát cánh bên Harry Potter trong trận chiến cuối cùng. Nhưng sau đó, cô đột nhiên biến mất. Không ai tìm thấy cô. Không ai biết cô...