Từ nhỏ đến lớn, Lan Lăng vương đã học được nếu càng tức giận, thì càng phải trấn định, càng để ý, thì càng phải che giấu. Bởi vì, có rất nhiều rất nhiều người không muốn nhìn thấy hắn sống một cách dễ dàng.
Cắn chặt răng, hai mắt hắn nhắm lại, khi mở mắt ra đã sáng tỏ mọi việc, hai tay chắp sau lưng, càng lộ thân hình bền chắc.
Hắn lẳng lặng nhìn Trương Khởi, phát ra âm thanh bình tĩnh như nước, "Nàng rất muốn rời đi sao?"
Âm thanh này chẳng những bình tĩnh, thậm chí còn có mấy phần dịu dàng.
Đầu Trương Khởi càng cúi thấp.
Nàng co rúm lại một chỗ, mềm nhũn, có chút gấp cũng có chút yếu ớt nói: "Không, không phải....... Mới vừa rồi là họ buộc ta, ta chỉ có thể nói như vậy."
Lặng lẽ ngước mắt, chống lại nụ cười của Lan Lăng vương nhưng trong mắt phát ra tia sáng lạnh lẽo. Nàng sợ hãi nhanh chóng cúi đầu. Vừa ấp úng, Trương Khởi vừa nhỏ giọng nói: "Thu công chúa muốn sau khi A Du gả cho ngươi, thì không thể không điều chỉnh, có người nói ta không biết trời cao đất rộng, muốn dọn dẹp thật tốt, một người khác còn nói, A Du không xuống tay, thì mẫu thân của A Du cũng sẽ thay nàng xuống tay......."
"Vậy sao?" Lan Lăng vương cười nhẹ một tiếng, khàn giọng nói: "Vì vậy ngươi nói cho các nàng biết, ngươi tuyệt không cần ta, ngươi ước gì ngay lập tức liền cách ta thật xa?"
Trương Khởi im lặng.
Lan Lăng vương chắp hai tay, ánh mắt nhìn về xa xăm.
An tĩnh một lát sau, âm thanh trầm thấp bình tĩnh của hắn truyền đến, "Trương thị A Khởi, ta đã từng nói, nếu như có một ngày ta quan tâm người, mà ngươi lại có ý muốn rời đi, ta sẽ tự tay bóp chết tất cả. Ngươi còn nhớ rõ không?
Cái gì?
Trương Khởi bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch, nàng giả ngu không để ý đến, tung người bổ nhào về phía trước ôm cổ hắn. Nàng ôm thật chặt, cái miệng nhỏ nhắn của Trương Khởi không ngừng hôn trên mặt hắn. Vừa hôn, nàng vừa nước mắt lưng tròng nói: "Ta không có, ta thật sự không có....... Đều là do họ uy hiếp ta, ta mới sợ, mới mở miệng nói bậy ... ... Ô ô......."
Nước mắt nàng rơi như mưa, nước mắt nước mũi đều chảy ra, còn không quên quẹt lại trên người hắn.......
Lan Lăng vương nghiêng đầu đi.
Hắn nhìn chằm chằm rừng cây nơi xa.
Lúc nãy hắn chỉ dọa nàng một chút, nàng đột nhiên xuất hiện cắn hắn một cái, còn cắn hắn đau như vậy, hắn cũng không bỏ được nàng. Hiện tại, làm sao có thể chỉ vì một câu nói của nàng, liền ra tay độc ác đối với nàng đây?
Trong lòng hắn vô cùng buồn bã, không nói được mấy câu nói nặng, nếu không hù dọa nàng một phen, khẩu khí kia không thể nào phát tiết ra được.
Hiện tại, nàng ôm hắn, dùng cái loại thanh âm nức nở này lừa gạt hắn, còn nói gì mình là bị dọa, còn bày ra như vậy một bộ dạng yêu hắn vô cùng không gì có thể sánh được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Re-up] - CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Lâm Gia Thành
Historical FictionĐây là một giai đoạn có thật trong lịch sử Trung Hoa, nhưng vì các quốc gia trong truyện tồn tại chỉ khoảng 100 năm, nên có phần mờ nhạt. Ở thời đại này, giai cấp được phân biệt rất nặng nề, và có rất nhiều lễ nghi, và cũng có khá nhiều nhân vật đượ...