Chương 37

15.4K 1.2K 87
                                    

Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Cửa hàng gạo Triệu gia, Triệu chưởng quỹ đã sớm đếm đủ số lượng, cứ đứng ngóng trông "Lý công tử" đến lấy hàng.

Một trăm thạch gạo tẻ, món làm ăn lớn, nếu thành công, tháng này tiền sẽ rủng rỉnh rơi vào túi ông ta, bởi vậy trời còn chưa sáng ông ta đã tự ra lấy hàng, sau đó pha cả trà thượng hạng để chuẩn bị đón khách.

Khi tiểu nhị chạy vào thông báo Lý công tử dã đến, ông ta liền đứng bật dậy, mang một nụ cười niềm nở ra tiếp đón.

"Lý công tử, ngài cuối cùng cũng đã đến."

Triệu chưởng quỹ chắp tay chào Phó Điềm, khom người mời cậu vào trong, dâng trà rót nước, Phó Điềm nhìn ông ta cứ lúc nhúc như con rận đứng ngồi không yên, nhàn nhạt mở miệng, "Số gạo ta muốn Triệu chưởng quỹ đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đã sớm chuẩn bị xong hết cả rồi, ngài muốn ta dẫn ngài đi xem thử không?" Triệu quản sự liên tục gật đầu.

Phó Điềm gật đầu, chắp tay đứng lên, hếch cằm như đang ra lệnh, "Phiền Triệu chưởng quỹ dẫn đường."

Đoàn người theo Triệu chưởng quỹ ra sân sau, trên đất chất đúng hai mươi bao gạo được đựng bằng vải bố xếp chồng lên nhau.

Phó Điềm híp mắt, khóe miệng nhếch lên một độ cong mờ nhạt, "Ta muốn nghiệm hàng, nếu mà gạo không tốt như lời ngươi..."

"Ngài cứ yên tâm, tuyệt đối đảm bảo đều là loại gạo thượng hạng!" Triệu chưởng quỹ vội vàng nói: "Ngài cứ việc kiểm tra."

Phó Điềm cười cười, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa, "Được thôi."

Nói rồi cậu đi lại cạnh chồng gạo, tùy ý chỉ đại một bao, sai Sở Hướng Thiên như sai vặt: "A Thiên, ngươi đổ túi gạo này ra cho ta."

Sở Hướng Thiên: "..."

Phó Điềm giả bộ rất ra dáng, chỉ vào bao đựng gạo sai bảo hắn, cằm thì vênh tận trời, đôi mắt cứ hếch hếch lên nhìn hắn, phỏng chừng còn đang giận chuyện đêm qua.

"Vâng, công tử." Sở Hướng Thiên vén tay áo nhận mệnh làm gã sai vặt. Thoải mái nhấc bao gạo, mở dây buộc rồi dốc ngược túi cho gạo đổ ra ngoài.

Những hạt gạo trắng trơn rơi vào trong sọt, ánh nắng chiếu xuống như đang tỏa sáng, hạt gạo tròn múp, màu sắc óng ánh, đúng thực là loại gạo tốt nhất.

Phó Điềm tiến lên, tùy ý bốc một nắm cầm lên xem, sau đó sự việc diễn ra lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người, cậu ném nắm gạo trong tay xuống đất.

Vạch bao ra nhìn ký tự nhỏ nằm dưới đáy, khóe miệng Phó Điềm chậm rãi cong lên, lộn ngược mặt trong ra ngoài, chỉ lên chữ "Phó" nho nhỏ mà hỏi: "Triệu chưởng quỹ, cái gì đây hử?"

Từ khi cậu kiểm tra bao gạo, Triệu chưởng quỹ đã bắt đầu có dự cảm chẳng lành, nhưng ông ta ngẫm một hồi vẫn không nghĩ ra bất cứ sơ hở nào, mà bây giờ Phó Điềm chỉ vào ký tự "Phó" nho nhỏ chỉ to bằng đầu móng tay ở mặt trong của bao đựng gạo mới khiến ông ta ý thức được vấn đề nằm ở đâu.

[HOÀN - EDIT] Ai Cho Anh Mắng Em?! - Tú SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ