Edit: D Ẹ O & Beta: NấmSáng sớm tinh mơ, Sở Hướng Thiên tỉnh dậy đầu tiên, hắn không vội mở mắt, an tĩnh cảm thụ nhiệt độ ấm nóng trong lòng ngực, hắn cúi đầu nhìn thử, quả nhiên tiểu thiếu gia đã lăn vào lòng hắn ngủ, cậu nghiêng người kề sát má vào ngực hắn, hai tay bám lấy quần áo hắn không buông.
"Chào buổi sáng." Trong mắt tràn ngập ý cười, Sở Hướng Thiên hôn lên hai má cậu, khi thấy người trong lòng rầm rì muốn tỉnh giấc hắn mới thôi.
Vẫn chưa tỉnh hẳn, Phó Điềm mơ màng khẽ ngáp, cọ má vào lòng hắn, giấc ngủ đêm qua là lần ngủ ngon nhất của cậu dạo gần đây.
Chờ khi cơn buồn ngủ đã tản đi, cậu mới nhớ mình đang trong hoàn cảnh nào, nhanh chóng lủi khỏi lòng Sở Hướng Thiên, hai má đỏ lựng ấp úng nói câu chào buổi sáng.
"Muốn ngủ thêm chốc nữa không??" Sở Hướng Thiên ngắt nhẹ chóp mũi cậu, cười hỏi.
"Không ngủ nữa đâu." Phó Điềm ngồi dậy, quay người qua bên hắn, trên mặt còn vương nét hồng ửng, ánh mắt óng ánh bất chấp sự ngại ngùng mà rơi thẳng trên người Sở Hướng Thiên.
"Ta đi gọi Đại Phúc vào cho em." Xoa đầu cậu, Sở Hướng Thiên bước ra ngoài.
Nguyên tối hôm qua Đại Phúc mãi chẳng được ngủ ngon, báo hại hôm nay mặt hắn cứ phờ phạc, đeo theo hai vành mắt đen xì như con gấu trúc.
Cửa phòng bật mở dọa hắn sợ hết hồn, nhìn người bước ra là Sở Hướng Thiên thì lắp bắp hỏi, "Thiếu, thiếu gia đã tỉnh chưa ạ?"
Sở Hướng Thiên đáp cụt lủn "Rồi" một tiếng lại bảo hắn mau đi chuẩn bị đồ cho cậu rửa mặt.
Phó Điềm ngồi im không nhúc nhích, cậu ôm lấy chăn suy nghĩ đến xuất thần, trên mặt dạt dào ý cười.
Hôn phớt lên môi gọi cậu hồi hồn, Sở Hướng Thiên thuận miệng hỏi: "Ngẩn ngơ nghĩ gì đó?"
"Đâu có..." Bạn nhỏ đã lấy lại tinh thần thẹn thùng không dám nhìn Sở Hướng Thiên, ngượng đến đỏ cả mang tai.
Sở Hướng Thiên cười khẽ, "Tạm tha cho em."
Phó Điềm hừ mũi tỏ ý kháng nghị, đứng dậy thay đồ. Sở Hướng Thiên cầm ngoại bào mặc vào cho cậu.
Ngoan ngoãn giang tay phối hợp với hắn, Phó Điềm nhìn hắn ngồi xổm xuống nghiêm túc buộc thắt lưng cho mình, như một loại rượu niên đại xưa được ủ đã lâu, ngọt ngào mà cay nồng, thuần hậu mà thơm ngát, càng uống lại càng say, khiến người ta muốn được đắm mình trong cơn say này.
Mặc quần áo tử tế, Đại Phúc bưng nước muối cùng chậu rửa mặt đứng chờ, lạ thay trông hắn sợ sệt gần chết, hận không thể chui xuống đất mà trốn.
"Cứ để đấy cho ta." Sở Hướng Thiên nhận đồ, bảo Đại Phúc lui xuống, như vừa được ân xá, Đại Phúc vọt khỏi phòng.
Sở Hướng Thiên líu lưỡi, "Sao cậu ta nhát thế."
Phó Điềm chọt chọt má hắn, bất mãn nói: "Rõ là tại anh dọa người ta chứ đâu."
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN - EDIT] Ai Cho Anh Mắng Em?! - Tú Sinh
RomanceThể loại: Trọng sinh, cổ trang, ngọt ngào, ấm áp, hỗ sủng, làm giàu, chủng điền, sảng văn, có bàn tay vàng, thiên hướng trưởng thành văn, có couple phụ, lưu manh ôn nhu thê nô công x mềm manh tiểu mỹ nhân thiếu gia thụ, 1×1, HE. Couple: Sở Hướng Thi...