Chương 11: Phản bội

8.4K 426 53
                                    

Ngày hôm sau người toàn xưởng đều biết có một "Cao Phú Soái" gửi cho Ngô Cảnh An một tin nhắn cực mờ ám, con heo nhỏ rất sống động trong tin nhắn bị người một truyền mười, mười truyền trăm khen thành "thần thú".

Khi điểm danh có người gọi, "Lão Ngô, sao thân ái nhà cậu không đưa cậu đi làm mà phải đi một mình thế?"

Lúc đi làm có người đi qua trước cửa, "Lão Ngô, Cao Phú Soái kia là ai vậy, bật mí cho mọi người biết chút, bạn bè đảm bảo sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không nói ra. Lại nói, thì ra cậu thích kiểu này nha, không phải bình thường cũng nhìn lén anh đây chứ? Ai nha, không được rồi, anh đây phải trở về ăn mặc kín đáo hơn mới được, không thể để cậu xem hết."

Mấy chị em cũng có người tới trêu chọc, "Đồng chí Cảnh An, chị em thương cậu, chỉ cần, cậu đem thần thú đáng yêu kia cống hiến cho chị em chúng tôi đùa giỡn một chút là được. Ha ha.."

Đồng chí Ngô Cảnh An hít sâu một hơi, không bình tĩnh nổi mà rống, "Cút hết đi cho ông!!!"

Gần mười giờ, đầu sỏ gây tội – đồng chí Cao Phú Soái dắt theo con heo nhỏ thân mến kia lững thững đi đến.

Tình huống lúc đó là như thế này, Cao Phú Soái mang theo một túi đặc sản Hải Nam đi vào phòng xét nghiệm, phòng xét nghiệm đang líu ríu đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ thấy đồng chí Cao Phú Soái hơi gợi khóe môi cười cười, giơ giơ gói to trong tay lên, một đám nữ sinh mãnh liệt nhào qua chỗ gã.

Đồng chí Cao Phú Soái khó khăn thoát thân, sửa sang lại kiểu tóc, phóng khoáng mà đi về phía Lâm Giai Giai.

Đưa qua một gói to đẹp đẽ, Lâm Giai Giai mỉm cười nhận lấy.Có cô nhìn qua, mắt sắc nhìn thấy, chỉ nghe một tiếng trầm trồ, đã rước lấy đông đảo chị em vây xem.

Lâm Giai Giai lại cố từ chối một chút mới nhận, các chị em vây quanh bên người cô nàng khen cô tốt số.

Cao Phú Soái tranh thủ thời gian đi đến bên người Ngô Cảnh An đang ỉu xìu, đá đá ghế dựa anh ngồi, "Nghĩ gì thế, sao ngẩn người ra vậy?"

Ngô Cảnh An tức giận đáp, "Nghĩ đến Cao Phú Soái nhà tôi!"

"Cái gì?"

Một nữ sinh lên tiếng giải thích, "Hứa thiếu, anh không biết, ngày hôm qua có một Cao Phú Soái gửi cho lão Ngô một tin nhắn, siêu mờ ám, phía trên là một cái ảnh heo nhỏ, chủ yếu là phía dưới có một hàng, "thân, có giống cậu không?" lão Ngô cả ngày hôm nay bị người ta trêu mãi.

Hứa Huy đưa tay che miệng giả bộ trầm tư, Ngô Cảnh An dám lấy đầu mình đánh cược, chắc chắn gã đang che miệng cười trộm.

Khó khăn lắm mới ngừng được cười, Hứa Huy hỏi, "Sao lại gọi là Cao Phú Soái?"

Nữ sinh kia tận hết trách nhiệm mà đáp, "Nghe nói trên điện thoại lão Ngô lưu tên như thế, cho nên mới càng làm cho người ta hiểu lầm."

Ngô Cảnh An cúi đầu xem xét đến xem xét đi, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Chờ đám nữ sinh kia tản đi, Lâm Giai Giai đi xưởng bộ giao thành phẩm, Hứa Huy ngồi ở đối diện Ngô Cảnh An, lấy chân đạp đạp giày của anh, "Còn giận à?"

Ngô Cảnh An vẫn nhìn tiểu thuyết không để ý tới gã.

Hứa Huy nghĩ nghĩ, vẫn đem phần quà kia lấy ra đưa tới trước mặt anh, đúng là một bức tượng heo nhỏ, giống y hệt trong ảnh.

"Tôi thật sự cảm thấy nó giống cậu, ấy, không phải cố ý nói xấu gì đâu, cậu xem, cậu với nó không phải giống nhau chỗ thành thật hàm hậu sao, cho nên mới muốn mua tặng cậu, việc này cũng đâu phải lỗi mình tôi, ai bảo cậu đem tin nhắn cho người khác xem."

Đây còn là tiếng người nói sao???

Để tôi nói cậu giống một con heo, cậu có vui không???

Con heo này có điểm giống tôi, còn tôi thấy cậu với con rùa chính là cha con, đồ vương bát đản!

(vương bát đản: có thể hiểu là đồ không bằng cả con rùa, hoặc là đồ rùa rụt đầu, dịch từng chữ thì là đồ trứng rùa, cho nên mới nói là cha con với con rùa.)

Hứa Huy đẩy đẩy con heo đến trước mặt Ngô Cảnh An, "Aiz, tôi nói này, cậu như vậy rất không lịch sự, người khác có ý tốt tặng quà cho cậu, tốt xấu gì cậu cũng phải liếc mắt một cái chứ! Đàn ông gì mà nhỏ mọn vậy."

Tôi lòng dạ hẹp hòi, còn cậu thì rộng lượng, ngày mai tôi đi mua một cái trứng chụp ảnh rồi gửi cho cậu, thêm một tin nhắn "Đây là con rùa sinh ra, giống cậu không?" để cho bảy cô tám dì chín hồ bằng mười cẩu hữu của cậu cùng xem rồi hãy nói chuyện rộng lượng với tôi.

"Nào nào, là tôi không đúng, ngày mai cậu không có ca phải không, hôm nay tan tầm tôi mang cậu về thành phố, tối nay cậu muốn đi đâu chơi tôi cũng chiều."Ngô Cảnh An cầm lấy bức tượng con heo kia, không thèm nhìn liền thả vào ngăn kéo, thản nhiên nói một câu, "Cảm ơn, quà tôi nhận, về thành phố thì thôi."

Ông lớn Hứa Huy không hài lòng, "Tôi nói này, cậu ít ra cũng liếc mắt một cái chứ, dù thế nào cũng là tôi tỉ mỉ chọn lựa."

"Thật không?" Ngô Cảnh An híp mắt nhìn gã, nói với giọng điệu quái gở, "Chẳng lẽ không phải mua quà lớn tặng người nào đó được khuyến mãi vật kỷ niệm kèm theo sao? Ấy, như vậy tôi còn phải thật sự cảm ơn cậu, ánh mắt độc đáo ghê!"

Hứa Huy có chút căm tức liếc anh một cái, "Không biết nhìn hàng!"

Ngô Cảnh An không đáp, không khí nhất thời có chút cứng ngắc.

Giai Giai không biết bị chuyện gì níu kéo, lâu như vậy cũng không thấy về.

Hứa Huy không biết từ đâu rút ra một điếu thuốc, vừa định châm lửa, thình lình nghe Ngô Cảnh An nói một câu kỳ quái:

"Cậu thật lòng thích Lâm Giai Giai à?"

Hứa Huy ngẩn ngơ, nhất thời còn tưởng mình nghe lầm, "Cậu nói gì?"

Ngô Cảnh An ngẩng đầu nhìn gã, sắc mặt nghiêm trang chững chạc hiếm thấy, "Nếu chỉ là muốn nói chuyện yêu đương thì thôi, còn nếu thật sự tính toán kết hôn, tôi khuyên cậu vẫn nên cẩn thận chút thì hơn."

Hứa Huy nắm điếu thuốc chưa đốt trong lòng bàn tay, sắc mặt khó coi, "Cậu có ý gì?"

Nói như thế nào cũng là việc riêng tư của người khác, Ngô Cảnh An không phải bà tám lắm mồm, không muốn nói nhiều, nhưng Hứa Huy...

Qua nhiều ngày tiếp xúc, anh thật sự không muốn nhìn gã làm một kẻ ngốc không biết gì bị lợi dụng.

"Không có ý tứ đặc biệt gì, chỉ là muốn nhắc nhở cậu một chút, bề ngoài một người không thể nói lên điều gì, không nên lấy đó làm tiêu chuẩn kết hôn, bỏ thời gian tìm hiểu đối phương một chút, như vậy tốt hơn."

Hứa Huy nghe anh nói xong, suy nghĩ cẩn thận một lát, cười cười nói, "Tôi hiểu."

Hiểu? Ngô Cảnh An ngẩng đầu nhìn gã.

Hứa Huy cười nhìn có vẻ hiền lành nhưng không giống bình thường, thiếu chút trêu tức, lại thêm vài phần hương vị trào phúng, "Đừng giả bộ nghiêm trang chững chạc như thế, thích Lâm Giai Giai thì cứ việc nói thẳng, tôi không để ý chuyện cùng người khác cạnh tranh công bằng."

Ngô Cảnh An không hiểu tại sao gã lại có thể hiểu lời mình thành ra như vậy, cũng có chút bực bội, "Ý cậu là tôi bởi vì thích Lâm Giai Giai mới nói ra những lời này?"

Hứa Huy bóp nát điếu thuốc ném xuống đất, vỗ vỗ tay, "Chẳng lẽ không đúng sao?" Giương mắt, nhìn về phía người đối diện, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt cùng đùa cợt, "Hừ, Ngô Cảnh An, chỉ dựa vào cậu cũng muốn cùng tôi tranh giành, quả là không biết tự lượng sức mình! Cậu cho là cậu có thể ngồi cùng mâm với tôi sao, đều là người, nhưng cũng chia ba bảy loại, cậu cảm thấy cậu thuộc loại nào? Khuyên cậu một câu, người như cậu tốt nhất nên tìm một người cùng làm ở quặng mỏ này mà yêu đương, Lâm Giai Giai người ta dù sao cũng là sinh viên, cậu xứng với cô ấy sao?"Ngô Cảnh An không chớp mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, người này, là Hứa Huy sao?

Là Hứa Huy đưa anh vé xem bóng rổ, cùng anh ăn cơm sao?

Là Hứa Huy nửa đêm gọi điện thoại cho anh hỏi tình sử của anh sao?

Là Hứa Huy đuổi theo anh đòi số điện thoại và địa chỉ, sáng sớm mua bữa sáng cho anh đó sao?

Vừa một tiếng trước, tin nhắn bị đồng nghiệp cười nhạo, "thân, giống cậu không?", thật sự là do Cao Phú Soái trước mặt này gửi sao?

Giờ phút này, anh đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại.

Bởi vì người nào đó bị lợi dụng, anh tức giận đến phát cuồng, lại lo gã sẽ tổn thương không dám nói ra sự thật.

Nhưng nghe mà xem, người kia lại nói gì với anh?

Người như anh, dạng người như anh, chỉ xứng với một phụ nữ ở khu khai thác mỏ này. Người như anh, không xứng với Lâm Giai Giai.

Ngô Cảnh An nở nụ cười, giận dữ vẫn luôn nghẹn trong bụng cũng lặng lẽ tiêu tán trong nụ cười này, ánh mắt nhìn về Hứa Huy mang theo vẻ biết ơn.

Chính xác, anh thấy biết ơn, Hứa Huy hiện tại, mới là Hứa Huy thực sự vốn có.

Thiếu gia nhà giàu, tuổi trẻ, không phải nên kiêu ngạo, cuồng vọng, ích kỷ, ngang ngược sao?

Trước đây Hứa Huy ngụy trang quá tốt, khiến anh có chút choáng váng đầu óc, thậm chí quên mất gã và anh không phải người cùng đường, thậm chí...

Cho nên, anh thật biết ơn những lời nói này của Hứa Huy, đúng lúc đánh tan những ý tưởng không bình thường kia của anh.

Hai mắt anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Hứa Huy, gằn từng tiếng, "Tôi thật khờ, đến bây giờ mới hiểu được, cậu cùng Lâm Giai Giai, thực sự là trời sinh một đôi. Hứa Huy, cậu yên tâm, tôi sẽ không tranh với cậu, như cậu nói đó, tôi không xứng. Trên thế giới này, có thể xứng với loại phụ nữ như cô ta, ngoài cậu ra có lẽ không còn ai khác. Tôi chúc hai người sớm kết hôn, sinh quý tử."

Hai tay dùng sức chống lên bàn, anh đứng lên, cất bước đi ra khỏi phòng trực ban.

Anh cố hết sức đứng thẳng lưng, để cho bóng dáng mình trông có vẻ thật cao thật kiên cường.

Đi ra cửa lớn phân xưởng, rẽ sang một bên, anh tựa vào bên tường, dũng khí cùng kiêu ngạo lúc nãy trong nháy mắt biến mất.

Chỉ còn phẫn nộ, và thương tâm.

Đấm thật mạnh vào tường, nhìn máu đỏ tươi chảy xuống, anh dường như không cảm nhận được đau đớn.

Như vậy rất tốt, như vậy là tốt nhất.

Từ nay về sau, coi như không quen biết một người gọi là Hứa Huy.

Nhưng anh vẫn sẽ nhường chỗ cho tên con nhà giàu kia, thậm chí so với trước kia càng thêm tha thiết mong bọn họ yêu nhau.

Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa, lời này nói thật không sai.

Hứa Huy, Lâm Giai Giai, thật cmn xứng đôi!Ngô Cảnh An cất tiếng cười to, cười đến nỗi thân thể phát run, cười đến chảy nước mắt.

Ngô! Cảnh! An! Đồ con lợn si tâm vọng tưởng! Rốt cuộc, đã tỉnh lại!

Tan tầm, Đại Cương thông báo với vài người bạn, nói buổi tối mời cơm, Ngô Cảnh An vốn không muốn đi, Khổng Tân lại mạnh mẽ lôi kéo, "Đi thôi, tôi đây có nhà có cửa cũng đi giúp vui, cậu một người trốn trong ký túc xá làm chi!"

Ngô Cảnh An bất đắc dĩ đi cùng, mới sáu giờ, có chút sớm, có mấy người còn chưa tới, Khổng Tân lấy bài ra kêu mọi người cùng đánh bạc.

Lúc Hứa Huy vào, Ngô Cảnh An đang ngậm thuốc, cầm bài trong tay suy nghĩ xem nên đánh lá nào.

"A, anh Hứa, anh đến rồi." Đại Cương nhiệt tình chào hỏi khiến Ngô Cảnh An đang xáo bài cả kinh, vài lá liền rớt ra.

Lão Lục nhìn bài mắng anh vài câu, Ngô Cảnh An tức giận đem bài ném vào tay hắn, rút điếu thuốc trong miệng ra, "Anh đánh đi, tôi ra ngoài đi tiểu."

Không chớp mắt đi qua bên người Hứa Huy, đi ra quán ăn vặt đằng trước mượn bật lửa hút thuốc ngẫm nghĩ lý do rời đi.

Đáng tiếc anh còn chưa nghĩ ra đã bị Đại Cương đi ra ngoài lôi về, "Cậu cmn đừng nghĩ về trước, hôm nay tôi cố ý mời Hứa đại thiếu còn trông vào cậu giữ thể diện đấy! Dám chạy trước, cẩn thận tôi lột da!"

Ngô Cảnh An oan ức, "Tổ tông của tôi ơi, tôi với Hứa đại thiếu kia thật sự không quen, cậu tha cho tôi đi! Ngày mai tôi mời lại cậu một bữa cũng được!"

[ Đam mỹ ] Có giỏi bẻ thẳng tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ