Thời điểm Ngô Cảnh An nhận được điện thoại của Trương Âm còn sửng sốt một hồi lâu. Trương Âm? Bạn Hứa Huy? Tìm anh làm gì?
Giọng nói Trương Âm rất êm tai, cho người ta một cảm giác rất trong sáng, trong điện thoại, cậu ta không chút hoang mang nói: "Có thể cho tôi chút thời gian không, tôi muốn nói chuyện với anh."
Ngô Cảnh An mặc dù không đoán được nội dung tán gẫu, chẳng qua, nhất định có liên quan đến Hứa Huy.
Anh cũng không muốn làm người ta mất mặt, chỉ nói mình phải đi làm, chờ đến cuối tuần rồi nói sau.
Trương Âm nói: "Tôi không chờ được lâu như vậy, nếu không, anh cho tôi địa chỉ, tôi đi tìm anh"
Tính tình Trương Âm có lẽ là rất dứt khoát, buổi sáng mười giờ gọi điện thoại, giữa trưa mười hai giờ người đã đứng trước mặt anh.
Ngô Cảnh An không biết làm thế nào đành mời cậu ta đến quán ăn ngoài quặng mỏ, một chai bia xuống bụng xua tan nóng tháng năm, máy hát của người này cũng theo đó mở ra.
Trương Âm nói mục đích của mình, "Tôi đảm đương nhiệm vụ thuyết khách, lão Ngô, chúng ta cũng gặp mặt mấy lần, tôi không quanh co lòng vòng với anh, anh có thể cho tôi một lời nói thật không, anh có còn muốn cùng một chỗ với Hứa Huy không?"
Ngô Cảnh An bị sự nhanh mồm nhanh miệng của cậu ta làm nghẹn, bưng cốc bia uống một ngụm mới coi như nuốt xuống được.
Trương Âm bất đắc dĩ thở dài, "Hai người các anh, đều nên bị đánh năm mươi roi."
Ngô Cảnh An không hiểu ra sao nhìn cậu ta, "Cái kia, kỳ thật, tôi không biết rõ nguyên nhận cậu nói lời này, tôi và Hứa Huy có muốn cùng nhau hay không, đó là chuyện của hai người chúng tôi."
Trương Âm lấy thuốc lá ra, chậm rãi hút một hơi, "Hứa Huy tìm đến tôi."
Ngô Cảnh An càng kinh ngạc, "Tìm cậu?"
"Hắn không nói nghề nghiệp của tôi với anh sao? Tôi là bác sĩ tâm lý."
Ngô Cảnh An cảm giác anh lại bị nghẹn một lần, lại là nghẹn nước miếng của chính mình, rất mẹ nó không đáng tin, bác sĩ tâm lý?
Trương Âm nói, "Tôi quen Hứa Huy đã mười năm, hắn luôn luôn cuồng vọng tự phụ vô cùng, lần này, lại chủ động đi vào văn phòng của tôi, lúc đầu tôi còn tưởng nhìn nhầm người, còn nghĩ chuyện hai người các anh thật có thể chiếu lên TV được. Hứa Huy nếu như không phải thật sự cùng đường, tuyệt đối sẽ không tới tìm tôi, nói cách khác, hắn thừa nhận mình thất bại. Có thể làm cho hắn làm được điều này, lão Ngô, lực ảnh hưởng của anh cũng thật lớn."
Ngô Cảnh An rũ mắt, đáy lòng dâng lên chua xót nhàn nhạt.
Trương Âm nói tiếp: "Hứa Huy nói rất nhiều chuyện của hai người với tôi, hắn bên kia tôi đã nghe hết, kế tiếp, là anh. Lão Ngô, kỳ thật, lần này tôi đến không ôm hi vọng quá lớn, việc này, chủ yếu vẫn là xem suy nghĩ của anh. Tôi vẫn nói câu kia, anh có muốn cùng Hứa Huy nữa hay không, nếu muốn, tôi rất vui lòng giúp hai người. Nếu anh quyết tâm chặt đứt với hắn, coi như tôi chưa từng tới. Lão Ngô, chuyện tình cảm, tôi không hi vọng anh có chút miễn cưỡng nào, anh suy xét cho kỹ."Vấn đề không thể lảng tránh này bị đặt đối diện, Ngô Cảnh An cho là mình có thể như đinh đóng cột mà trả lời đáp án đã sớm quyết định kia.
Nhưng sự thật là, anh do dự.
Anh do dự một hồi lâu, thậm chí đến khi đứng lên ra khỏi quán ăn.
Mặt trời tháng năm không quá gay gắt, nhưng chiếu vào người vẫn có cảm giác nóng.
Quá giữa trưa, người đi trên đường không nhiều lắm, ông chủ bán đồ khô chuẩn bị đóng cửa, quán mì đối diện buôn bán không tốt, bà chủ ngồi ở cửa quán nhàn nhã cắn hạt dưa.
Mỗi người đều có cuộc sống của mình, có lẽ trăm năm như một, có lẽ buồn tẻ chán nản, có lẽ...
Con ông chủ quán đồ khô chạy ra giúp đỡ cha đẩy xe vào nhà, ông chủ quán mì bưng chén nước đưa cho vợ.
Có lẽ, cuộc sống như vậy, anh cũng hướng tới.
Hứa Huy tuyệt đối không phải một người bạn đời lý tưởng, nhưng Hứa Huy, lại là người anh thật lòng yêu.
Cả Hứa Huy không đáng tin cũng nỗ lực như thế, mà anh, lại muốn lùi bước sao?
Bỏ lại tàn thuốc đã sắp cháy tới ngón tay, anh xoay người đi vào quán ăn nhỏ.
Một bữa cơm trưa bọn họ ăn đến hơn bốn giờ chiều, ông chủ năm lần bảy lượt tới hỏi muốn nước, khăn tay, đôi đũa hay là món nào nữa hay không, quan tâm quá mức rốt cuộc làm bọn họ nhớ ra, nhìn màn hình điện thoại, ố, hơn bốn giờ, cần phải đi.
Nói chuyện cùng Trương Âm rất thoải mái, làm bác sĩ tâm lý nhiều năm, nói chuyện rất dí dỏm hài hước. Chẳng qua, đôi khi vấn đề của cậu ta cũng rất sắc bén và thẳng thắn. Ngô Cảnh An vẫn cần một thời gian tự hỏi mới có thể trả lời.
Trương Âm nói: từ trong lời nói của cậu có thể nghe ra, Hứa Huy tổn thương anh làm cho anh cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn, lão Ngô, nếu muốn giải quyết vấn đề, không thể chỉ trích, oán giận một mặt, cũng nên tìm nguyên nhân trên người bản thân. Nói như tôi, anh nhất định sẽ không vui. Nhưng, dù sao anh vẫn muốn tiếp tục với hắn, không phải sao? Cho nên, lui một bước, như anh nói, anh đã lui một vạn bước, thêm một bước nữa cũng không sao.
Trương Âm nói: phương thức giao lưu của hai người các anh rất có vấn đề. Nếu đều có thể bình tĩnh mà ngồi xuống nói chuyện, không nên động một chút là kích thích đối phương, có lẽ, sự tình sẽ không thành ra thế này.
Sau khi sự tình phát sinh, Hứa Huy không chủ động nhận lỗi, hắn sai mà anh, có lẽ là do tức giận, không hề truy hỏi nguyên nhân hắn làm như vậy, mà là một gậy đánh chết, nói ra hai chữ tổn thương tình cảm nhất.
Bọn họ tìm được một chỗ râm mát phía sau ký túc xá, Trương Âm cũng không để ý, bộ âu phục mấy ngàn tệ cứ thế mà ngồi lên bồn hoa, cười vỗ vỗ vị trí bên người bảo Ngô Cảnh An cũng ngồi xuống.
Lão Ngô, lúc trước khi anh tiếp nhận Hứa Huy, đã hiểu biết triệt để người này chưa? Tôi đoán là chưa, đến đây, tôi giúp anh phân tích.
Nhà Hứa Huy rất có tiền, nhà Hứa Huy rất có địa vị, người nhà Hứa Huy rất chiều hắn. Cho nên, hắn bị nuôi thành tính tình khốn nạn.Anh đừng cười, tôi không nói sai đâu. Bốn năm đại học, hắn và tôi ở cùng một cái ký túc xá, đương nhiên, hầu như hắn không ngủ lại đó. Con người hắn không hiểu được cái gì gọi là tôn trọng, hữu ái, càng miễn bàn loại chuyện như là đặt mình vào vị trí người khác suy nghĩ, đối với hắn càng là như thiên phương dạ đàm.
( Thiên phương dạ đàm: Truyện cổ tích ngàn lẻ một đêm của Ả rập, ý nói rất khó mà khiến cho người ta tin tưởng.)
Trong thế giới của hắn, chỉ có hắn là trung tâm. Hắn lựa chọn đến với anh, đa số cũng là chuyện đầu óc nóng lên liền làm, cũng không quan tâm anh có thương hắn không, có muốn cùng hắn hay không.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đam mỹ ] Có giỏi bẻ thẳng tôi
General FictionTác giả: Quan Tuyết Yến Thể loại: Đam Mỹ Tên gốc: Hữu chủng bài trực ngã _________________________________________ Thường thì Hứa Huy hay bị mọi người nói là một nhị thế tổ*, bị nói như vậy nhưng gã cũng không có giận mà cũng chỉ cười cười cho qua...