Chương 127: Sinh sự

3.5K 194 37
                                    

Khi Hứa Huy nhận được điện thoại của chú Câm đuổi về nhà liền nhìn thấy cha Ngô giống như phát điên đập phá đồ vật trong nhà, trong phòng khách một đống hỗn độn, ông ta còn chưa đã nghiền, chuyển sang phòng bếp, mò ra nồi niêu bát đĩa hất toàn bộ xuống nền nhà, một bên đập một bên không ngừng hùng hùng hổ hổ.

"Mẹ nó, có tiền cho người ta chữa bệnh lại không có tiền cho em trai ruột trả nợ, Ngô Cảnh An, ông đây coi như nhìn thấu mày, mày đồ sói mắt trắng nuôi không quen, từ nay về sau đừng trách ông đây không khách khí..."

Chú Câm ngồi trên sàn phòng khách, tóc rối tung, trên mặt xanh một khối tím một khối, nhìn thấy Hứa Huy vội vàng khoa tay múa chân cái gì. Chú Trương trong phòng ngủ không ngừng đập cửa muốn đi ra, chắc sợ chú ấy gặp chuyện không may nên bị chú Câm khóa trái trong phòng.

Hứa Huy đỡ chú Câm dậy, đẩy chú vào phòng trấn an chú Trương.

Xoay người đi vào phòng bếp, giữ chặt cha Ngô còn đang không ngừng đập phá, lạnh lùng hỏi ông ta muốn làm gì?!

Cha Ngô cũng là gấp đỏ mắt, những kẻ cho vay nặng lãi đó siết chặt hơn, ngày đông lạnh Ngô Thường bị bọn họ lột hết quần áo bắt nhảy trong sân hai giờ, nói là nếu vẫn không trả tiền sẽ ném hắn từ trên cầu vượt xuống.

Cha Ngô bỏ tay Hứa Huy ra, cũng không cho người này sắc mặt hòa nhã, "Tao làm gì mày quản được sao? Đây là nhà con trai tao, tao muốn đập thì đập, cút ngay cho tao!"

Nói xong ôm lấy lò vi ba ném xuống đất.

Tiếng vang thật lớn qua đi, lò vi ba bị ném nứt lẳng lặng nằm trên sàn nhà.

Hứa Huy lạnh lùng nhìn một miếng gạch lát nền bị ném nứt ra một khối kia, "Ông muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua?"

Cha Ngô giống như nghe được chuyện cười, hơi trào phúng cười vài tiếng, "Bỏ qua? Ông đây cả mạng cũng sắp không có, còn bỏ qua?! Tao cho mày biết, họ Hứa, không có bản lĩnh thì đừng học người ta mạnh miệng, chúng mày không phải muốn nhìn tao chết sao? Được, tao mẹ nó muốn chết cũng phải lôi chúng mày cùng! Tao muốn tên súc sinh kia chôn cùng tao, ông đây sinh nó ra coi như mất trắng, tao thật hối hận lúc trước không bóp chết nó. Còn có một đám biến thái chết tiệt chúng mày, tao sẽ không để chúng mày sống yên ổn! Không giết chết chúng mày ông đây cùng họ với chúng mày!" Khi nói chuyện, ông ta lại mò ra được mấy cái bát từ trong tủ bát, rầm rầm đập hết lên mặt đất.Độ ấm trong mắt Hứa Huy nháy mắt thấp đến cực hạn, "Ông tốt nhất đừng ép tôi."

Cha Ngô tức giận rống ra tiếng, "Đồ chó má, còn dám dạy dỗ tao! Ông đây còn thật sự muốn nhìn xem mày có thể làm gì tao, không làm chết tao tao còn sẽ đến nháo mỗi ngày, không phải mày thích nổi tiếng sao, ông đây làm cho chúng mày mỗi ngày nổi tiếng. Ngô Cảnh An không cho hai người nhà chúng tao sống, nó cũng đừng hòng sống tốt. Còn có mày đồ đê tiện chết tiệt, tao còn muốn bớt thời gian đến tìm cha mẹ mày nói lý đây, tao con mẹ nó..."

Lời cha Ngô còn chưa dứt một bàn tay Hứa Huy đã bóp cổ ông ta ấn lên trên tường, trong mắt bắn ra ánh sáng ngoan độc, dưới tay dùng sức một chút, bóp cho cha Ngô không thở nổi.

Có một nháy mắt, gã rất muốn cứ như vậy...

Cha Ngô ngã trên mặt đất, ho khù khụ, ông không dám ngẩng đầu nhìn mặt Hứa Huy, nói thật ra người này không có chút quan hệ nào với ông, lỡ như thật sự chọc gã nổi khùng, nói không chừng thật sự sẽ...

Cha Ngô dù không đầu óc hơn cũng không dám làm ẩu nữa, dùng cả tay cả chân bò ra bên ngoài, muốn chạy nhanh ra khỏi cái nhà này.

Hứa Huy tỉnh táo lại nhìn bóng dáng người đàn ông hốt hoảng thoát đi kia, lạnh lùng nói: "Số tiền kia, tôi thay ông trả."

Cha Ngô không thể tin được vào lỗ tai mình, lo sợ nghi hoặc quay đầu nhìn gã.

Hứa Huy đi từng bước hướng về phía ông ta, thân ảnh cao lớn tạo nên áp lực nặng nề, ánh mắt gã như tên độc lấy máu, từng mũi thẳng tắp bắn về phía người quỳ trên mặt đất.

Hứa Huy nhấn từng chữ: "Số tiền kia, tôi sẽ trả. Ông, nhớ kỹ tên tôi, tôi tên Hứa Huy. Hi vọng, đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, nếu để tôi biết ông lại đến làm phiền Ngô Cảnh An," khóe miệng gợi lên một hình cung tà ác, "Tôi cam đoan với ông, con trai bảo bối của ông sẽ phải đến một chỗ không có thiên lý vượt qua nốt quãng đời còn lại. Nhớ kỹ tên tôi chưa? Có qua có lại, tôi cũng sẽ nhớ kỹ tên ngài, Ngô Hạo Trung, Ngô Thường. Sau này, còn dài."

Rõ ràng chỉ là một câu uy hiếp quen thuộc, nhưng từ miệng Hứa Huy nói ra lại làm cha Ngô có cảm giác càng khủng bố.

Ánh mắt của Hứa Huy, giọng nói của Hứa Huy, giống như là từ chỗ sâu trong địa ngục bay ra, làm lông tơ cả người ông dựng thẳng lên.

Cha Ngô liên tục gật đầu, liên tục đáp, "Không, sẽ không, chúng tôi sẽ không chọc phiền toái nữa, tuyệt đối sẽ không, cậu yên tâm đi!"

Giây tiếp theo, cha Ngô ù té trốn mất.

Hứa Huy quay đầu đứng cạnh cửa sổ phòng bếp, ánh mắt thâm trầm nhìn ông già một đường chạy ra khỏi hàng hiên.

Gã nắm chặt nắm tay, đôi mắt híp lại, Ngô Hạo Trung, Ngô Thường... Gã sẽ nhớ kỹ hai cái tên này.

Một ngày nào đó...

Khi Ngô Cảnh An về đến nhà, Hứa Huy đang quét tước phòng ở bị phá hư nghiêm trọng.

Sau khi Ngô Cảnh An nghe được tình huống từ chỗ chú Câm, tức đến khó thở vọt tới phòng bếp, đẩy Hứa Huy một phen, "Con mẹ nó, đầu óc anh bị nhét phân vào hả, sao lại giúp ông ta trả tiền, anh kiếm tiền đâu ra?"Hứa Huy buông cái chổi trong tay xuống, cười cười không sao cả, "Không phải chỉ là tiền sao, chậm rãi kiếm, rồi sẽ có ngày trả hết."

Ngô Cảnh An tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, mang theo giọng mũi mắng gã, "Anh nói nhẹ nhàng thật, mấy chục vạn đấy, anh biến ra cho em xem, thực sự có bản lĩnh kia, vậy đi mua lại phòng ở của chú Câm về đây, anh tưởng anh vẫn là Hứa thiếu gia sao, anh tỉnh lại đi!"

Hứa Huy gục đầu xuống cười khổ hai tiếng, "Được rồi, anh biết làm thế nào, em đừng có gấp, dưỡng bệnh cho tốt, cảm mạo đã bao lâu, sao mãi vẫn chưa khỏi."

Ngô Cảnh An buồn bực nói không lựa từ: "Anh đừng chuyển hướng đề tài, anh định làm thế nào? Nói đi, anh nói cho em biết, làm như thế nào, đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy, anh là muốn cởi hết quần áo đi bán hay là muốn đi quyên nội tạng?!"

Hứa Huy còn giống như nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Ấy... Ý tưởng là tốt, nhưng là thực tế làm cũng có chút khó khăn."

Ngô Cảnh An: "Hứa Huy?!"

Hứa Huy trấn an vỗ vỗ bả vai anh, "Được rồi, không đùa em nữa, tóm lại, anh đã đáp ứng rồi, hiện tại cũng không có cách nào khác, chỉ còn có thể kiếm từng chút một trả lại, ngươi ấy à, cũng đừng nghĩ quá nhiều. Chẳng lẽ anh trả không nổi, bọn họ còn thật sự có thể trói anh lại chặt tay chặt chân sao, không nghiêm trọng như trên TV đâu."

Ngô Cảnh An: "Hứa Huy, anh cảm thấy tình huống hiện tại còn chưa đủ loạn sao? Anh sính anh hùng cái gì, phiền toái em chuốc lấy em sẽ tự mình giải quyết. Mấy chục vạn đối với nhà chúng ta mà nói, chính là con số trên trời, em hiện tại một tháng chỉ có một ngàn tiền lương cơ bản, còn phải nuôi cái nhà này, em cầu xin anh thương xót, đừng gây sức ép cho em nữa, được không?!"

[ Đam mỹ ] Có giỏi bẻ thẳng tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ