Chương 59: Bắt đầu làm bạn bè

7.7K 343 19
                                    

Ba tháng sau.

Muốn nói ngày hội nào Ngô Cảnh An hai mươi tám tuổi thống hận nhất, khẳng định là Tết âm lịch.

Tết âm lịch, ý nghĩa cả nhà đoàn viên, vô cùng náo nhiệt, vui sướng đến chỗ của anh liền biến thành người cô đơn, vắng vắng vẻ vẻ, không khí trầm lặng.

Cũng đúng thôi, một người, quan tâm năm nào cái gì!

Vì thế anh trốn, tầm này hằng năm, chỉ cần không cần đi làm, anh đều sẽ trốn trong nhà chú Câm cọ bữa cơm đoàn viên, cọ không khí, cọ tiệc tối, cọ đón năm mới đến.Tuy rằng chỉ có ba người, nhưng mỗi lần cơm tất niên chú Câm nhất định sẽ sửa tính tiết kiệm, làm một bàn toàn thức ăn ngon, mỗi món đều không thể ăn hết, cái này gọi là hàng năm có thừa.

Sau khi ăn xong mang các loại đồ ăn vặt tới, nhìn một hồi ăn một hồi tán gẫu một hồi, sau đó làm vằn thắn, nổ pháo, rất náo nhiệt mà nghênh đón năm mới.

Ngô Cảnh An luôn bị loại không khí này lây nhiễm, trong lúc nhất thời quên phiền não, giống như anh chính là người trong nhà này, giống như, đây chính là nhà anh.

Ngày hôm sau ngủ đến giữa trưa mới bị chú Câm mò từ trong ổ chăn ra, bánh chẻo năm mới chính là món chú Câm làm ngon nhất, lại đã có chua xót nói không nên lời ở bên trong.

Ăn xong cơm trưa, anh sẽ vội vàng chạy tới đơn vị, lặp lại sinh hoạt buồn tẻ đơn điệu.

Năm rồi, anh chính là cáo biệt tết âm lịch như thế.

Nhưng năm nay, chú Câm nhận được điện thoại trong nhà, để bọn họ về ăn tết với ông bà.

Quan hệ giữa chú Câm và người trong nhà dần dần bớt căng thẳng, tuy rằng sự bớt căng thẳng này là dựa vào số tiền chú gửi về nhà làm trụ cột, nhưng chú Câm vẫn rất cao hứng. Dù nói thế nào, đó cũng là cha mẹ chú, hơn nữa, tuổi tác đã cao, trọn hiếu là trách nhiệm và nghĩa vụ chú không thể trốn tránh.

Đối với quyết định của chú Câm, chú Trương chưa bao giờ phản đối.

Theo như chú ấy nói, tiền thứ này, đủ tiêu là được, nhiều sẽ thành phiền não, nếu ông bà có yêu cầu, bọn họ trợ cấp chút cũng không sao, chỉ cần chú Câm vui là được.

Hai con người đơn thuần thiện lương, càng khiến Ngô Cảnh An tự thấy xấu hổ.

Anh có lẽ không thể giống chú Câm và chú Trương rộng rãi và khoan dung, theo tuổi lớn dần, đối với thân tình mất đi anh đã không còn lưu luyến.

Trở lại chuyện chính, tóm lại chính là, năm nay anh không có chỗ trốn.

Chú Câm ra dấu tay với anh: về cùng bọn chú đi, nhiều người náo nhiệt, đừng coi bọn họ như người xa lạ, nếu đã là người nhà thì không có gì mà không được tự nhiên.

Ngô Cảnh An lắc lắc đầu cự tuyệt ý tốt của chú Câm, anh cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, còn muốn đi đâu cũng phải mang theo, làm chi, chờ lấy tiền mừng tuổi chia kẹo bánh sao!

Vì thế tết này, anh phải trải qua một mình.

Lúc đang suy tư tính toán đi chợ ra mua chút thức ăn, di động vang lên, là Hứa súc sinh gọi tới.

Ngô Cảnh An bình tĩnh bắt máy, "Alo?"

"Đêm ba mươi có kế hoạch gì chưa?"

"Không nhọc cậu hao tâm tổn trí, tôi có chỗ đi."

"Đi đâu?"

"Nhà bạn."

Thanh âm đầu kia điện thoại khẩn trương lên, "Nam hay nữ?"

Ngô Cảnh An tức giận mắng, "Ăn no rồi cũng đừng rửng mỡ, không có chuyện gì tôi cúp đây."

Người đầu kia điện thoại không vui hừ một tiếng, "Nhớ kỹ cậu đã đáp ứng tôi cái gì, lại lừa tôi đi ăn bậy cỏ dại tôi cũng không dễ nói chuyện đâu."Ngô Cảnh An cười lạnh một tiếng, "Có phải cậu cả bạn bè cũng không muốn làm nữa không?"

Đầu kia điện thoại im lặng một hồi, buồn buồn nói: "Có người gọi tôi, cúp đây."

Ngô Cảnh An cất di động, mang theo một bụng cảm xúc bị phá hư đi chợ rau.

Một con heo quay, một bàn đồ ăn nóng, nửa cân lạc, nửa lít rượu lại thêm hai cái bánh màn thầu, chính là cơm tất niên hoa hoa lệ lệ của anh.

Đúng rồi, còn phải chừa lại một chút, hằng năm có thừa mà!

Đồ ăn bưng lên bàn, anh lại không muốn ăn. Vừa định đốt điếu thuốc lại nhớ ra bánh chẻo còn chưa mua, vì thế thừa dịp siêu thị còn chưa đóng cửa, chạy chậm xuống lầu.

Mua hai túi bánh sủi cảo đông lạnh, lúc tính tiền không ngờ gặp được một người bạn của Tưởng Lộ.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Ngô Cảnh An mới biết được Tưởng Lộ hiện tại ở thành phố K, không biết có phải được quý nhân tương trợ hay không, chuyện sao chép không ngờ được làm sáng tỏ, hắn hiện tại làm nghề cũ trong một công ty lớn, có vẻ cũng không tệ lắm.

Nói tạm biệt người bạn kia, bước chân về nhà của Ngô Cảnh An phá lệ nhẹ nhàng.

Con đường của Tưởng Lộ lại có khởi sắc, anh thực sự cảm thấy cao hứng, như thế nhiều ít cũng có thể giảm bớt cảm giác có lỗi của anh.

Rất nhanh, hắn cũng sẽ tìm được bạn lữ mới, hi vọng sẽ không giống như anh hay Trương Tề.

Trở về nhà, đem heo quay gặm đến chỉ còn lại cái chân, uống rượu chỉ còn lại một hơi, anh cơm no rượu say nằm trong sô pha nhìn tiệc tết.

Không biết có phải uống rượu một mình dễ say hay không, nhìn nhìn, mặt MC kia lại dần thay đổi, biến thành khuôn mặt đẹp trai của Hứa Huy.

[ Đam mỹ ] Có giỏi bẻ thẳng tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ