Anh nói rất nặng, giống như nện một tảng đá lớn vào lòng Hứa Huy. Ánh mắt anh rất ngoan tuyệt, khiến cho chút dịu dàng trong mắt Hứa Huy dần lui tán.
Hai tay Hứa Huy nắm lấy cổ áo anh, sắc mặt âm trầm, mặt mày nhíu chặt, "Ngô Cảnh An, cậu nghe cho rõ, tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, có phải cậu thật sự muốn chia tay hay không?"
Ngô Cảnh An không lùi bước chút nào, ánh mắt kiên định, hạ xuống một chữ chân thật đáng tin, "Đúng!"
Hứa Huy nheo mắt lại, ánh mắt Ngô Cảnh An lạnh lùng kiên quyết, hai người bọn họ giống như đứng ở hai đầu thế giới, không có cách nào đi về cùng một cực.
Trong đôi mắt đen như mực kia, gã rốt cuộc không thể nhìn thấy bóng dáng mình.
Tất cả hi vọng, đều bị anh tàn nhẫn nghiền thành bột phấn.
Hứa Huy không cam lòng lâu như vậy, giãy dụa thống khổ lâu như vậy, cuối cùng, cũng chỉ có thể có được một kết cục như thế.
Tình yêu trong quá khứ, trong nháy mắt đó hóa thành nỗi hận dâng tràn. Khóe miệng gã gợi lên một nụ cười lạnh, gã nói: "Nếu như vậy, nói cho cậu biết cũng hại gì, tôi quyết định kết hôn với Lâm Giai Giai, nếu có rảnh, đến uống chén rượu mừng đi!"
Người uống rượu đều có một phản ứng chung, muốn ngủ.
Dù cho điên một trận, ầm ĩ một trận, cuối cùng vẫn ngã xuống giường ngủ đến lúc trời đất đen kịt.
Mấy người Khổng Tân phản ứng chậm chạp, tay cầm bài đầu gật gà gật gù, Ngô Cảnh An làm địa chủ thông ăn, hưng phấn đem lá lôi cuối cùng ném lên bàn, mở hai tay ra, "Lại thắng, đưa tiền đây đưa tiền đây!"
Ba kẻ bần nông không ai mở mắt.
Ngô Cảnh An không vui lay tỉnh cả đám, "Tôi nói này các cậu có chút tinh thần chuyên nghiệp đi, đánh bài mà cũng ngủ được."
Tiểu Kiều cố gắng mở mắt ra, lắc lắc đầu, ném bài trong tay, "Không đánh không đánh nữa, thật sự chịu không nổi, cậu tha cho chúng tôi đi, tôi phải đi ngủ."
Đại Cương lau nước miếng bên mép, mơ mơ màng màng nói: "Không đánh? Được được, không đánh không đánh, tôi phải ngủ một lát, cậu đó, lão Ngô, tôi nằm trên giường cậu nha!"
Khổng Tân đẩy Đại Cương vào phía trong, bản thân cũng ghé vào phía ngoài, nhắm mắt lại nói, "Lão Ngô này, cậu đã tra tấn chúng tôi ba giờ rồi, xin thương xót, để chúng tôi ngủ một lát đi, chỉ một lát thôi."
Ngô Cảnh An thấy không giữ được ai, ném điếu thuốc bên miệng, xỏ dép lê ra ngoài.
May mà trên lầu ma bài bạc Từ Hàng cũng có mặt, hai mắt anh tỏa sáng ở lại phòng kia n giờ, mãi đến hai giờ sáng ma bài rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, đuổi anh ra ngoài.
Ngô Cảnh An ủ rũ trở về nhà, bọn Khổng Tân đã đi mất, anh nằm trên giường đến khi đếm đến một ngàn bốn trăm ba mươi tám con dê, rốt cuộc từ bỏ.
Anh căn bản là không có cách nào ngủ được.
Hứa Huy nói, gã kết hôn với Lâm Giai Giai.Anh biết đó là giận mà nói, lại đồng thời cũng cảm thấy Hứa Huy tàn nhẫn. Đối với anh, đối với gã, đều tàn nhẫn như nhau.
Lúc ấy anh trả lời thế nào, ồ, chúc mừng, anh nói chúc mừng. Anh không biết hai chữ này có thể nào sẽ khiến người nọ càng thêm hỏng mất hay không.
Nhớ rõ thật lâu trước kia anh cũng từng nói ra lời tương tự, Hứa Huy, cậu với Lâm Giai Giai, thật sự là xứng đôi. Trên thế giới này, có thể xứng với loại phụ nữ như cô ta, ngoài cậu ra chẳng còn ai. Tôi chúc các cậu hạnh phúc trăm năm, sớm sinh quý tử.
Anh không nghĩ tới những lời kia thế mà lại ứng nghiệm.
Hứa Huy và Lâm Giai Giai, cuối cùng vẫn là đến với nhau.
Buồn cười, anh, chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi của Hứa Huy, đến lúc già, người nọ có thể kiêu ngạo mà nói gã lúc trẻ rất điên cuồng, cả đàn ông cũng có thể chơi đùa.
Ngô Cảnh An muốn cười, nhưng lại cảm thấy hơn nửa đêm cười ra tiếng sẽ rất dọa người, có khi còn bị mấy người cùng phòng đuổi ra khỏi cửa.
Vì thế, cười không ra tiếng, trùm chăn mà cười, tiếng cười có thể che giấu tất cả.
Anh nghĩ, thực sự đến ngày đó, anh nhất định có thể chúc phúc Hứa Huy.
Hạnh phúc, mỹ mãn.
Ngày hôm sau trong xưởng lời đồn nổi lên bốn phía, mỗi điều đều có thể làm cả xưởng nổ tung.
Một, Hứa Huy và Lâm Giai Giai định kết hôn.
Nhóm các bà sợ ngây người, nhóm các cô khóc ròng chạy đi, cánh đàn ông bùng nổ.
Giấc mơ cô bé lọ lem của các nàng tan nát, hi vọng cuối cùng của bọn họ cũng bị bắt cóc.
Nhóm các bà nhóm lửa thổi gió, đem tin tức này truyền khắp toàn quặng mỏ.
Ngay lúc bọn họ tán gẫu say sưa đàm luận câu chuyện cô bé lọ lem và hoàng tử phiên bản hiện đại, một quả bom tin tức khác được tung ra làm cho ảo tưởng duy mĩ của bọn họ vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Nghe nói Ngô Cảnh An quyến rũ Hứa Huy, nghe nói nhẫn đã mua rồi, nghe nói hai người hiện tại đã chia tay.
Đối với cái này, Ngô Cảnh An đơn giản giải thích là: con rùa đó uống nhiều quá, gã chỉ muốn bôi đen tôi thôi!
Lúc này, nhóm các bà và nhóm các cô đoàn kết đứng lên, cho nam chính thứ hai trong lời đồn hai chữ: thúi lắm!
Hứa thiếu là một thanh niên hoàn mỹ biết bao nhiêu, vừa đẹp trai lại nhiều tiền, có thể thích Ngô Cảnh An vừa già lại xấu vừa nghèo lại kém cỏi? Mười Ngô Cảnh An có lẽ cũng không đủ xách giày cho gã, tám phần mười lại là cóc kia cố ý bịa ra lừa gạt công chúng thiện lương.
Có nhân chứng đứng ra giải thích: không phải, lần này oan uổng lão Ngô, là Hứa thiếu kia chính mồm thừa nhận.
Nhóm các bà các cô mắt điếc tai ngơ: Sao không nói Hứa thiếu đã uống bao nhiêu, kỳ thật cậu ấy muốn nói đến bạn gái cũ, là mấy tên các cậu ăn không được nên muốn bôi đen cậu ấy.Đến đây, không có nhân chứng nào dám đứng ra làm sáng tỏ.
Trò khôi hài hạ màn, nhưng chuyện thành thân cơ hồ thành ván đã đóng thuyền, tất cả mọi người trừng lớn hai mắt chờ hôn lễ xa hoa này diễn ra.
Kế hoạch của Lâm Giai Giai không quá thuận lợi, mấy lần cô ám chỉ với Hứa Huy ký túc xá không có ai, có thể đi lên ngồi một chút, lại đều bị gã lấy cớ quá muộn mà cự tuyệt.
Lâm Giai Giai càng lúc càng không hiểu, nếu nói Hứa Huy không có ý gì với cô, vậy tại sao lại phải xuất hiện đi xuất hiện lại nhiều lần?
Nếu nói là có ý, vậy phản ứng này không khỏi quá mức lãnh đạm.
Ngược lại mẹ Hứa rất hài lòng với cô, thường xuyên hẹn cô cùng đi dạo phố.
Dần dần, cô bắt đầu lưu luyến loại sinh hoạt vật chất cao cấp này.
Đưa tay xoa cái bụng bằng phẳng, cô tươi cười tao nhã bước vào một thế giới khác.
Ngô Cảnh An dầm dề ở phòng xả thải cho tới lúc sắp tan ca mới nhớ tới phải về phòng xét nghiệm, trên đường rẽ vào WC ở bên trái cửa Đông gần đó một chuyến.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đam mỹ ] Có giỏi bẻ thẳng tôi
Fiction généraleTác giả: Quan Tuyết Yến Thể loại: Đam Mỹ Tên gốc: Hữu chủng bài trực ngã _________________________________________ Thường thì Hứa Huy hay bị mọi người nói là một nhị thế tổ*, bị nói như vậy nhưng gã cũng không có giận mà cũng chỉ cười cười cho qua...