Sau khi Tiểu Kiều tỉnh ngủ, đem chuyện phát sinh hôm nay trước sau suy nghĩ một lần, lấy di động ra gọi cho Đại Cương.
Đại Cương suy nghĩ rất nhiều cũng không hiểu, vì thế gọi cho Khổng Tân.
Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện giữa Ngô Cảnh An và Hứa Huy bị đồn đại thành vô cùng kỳ diệu.
Phiên bản một: Ngô cóc ngộ đạo, thì ra bản thân yêu thầm Lâm muội muội, hoàng tử Hứa tức sùi bọt mép, đánh cho Ngô cóc xuất huyết dạ dày, sau đó tỉnh ngộ. Vì thế muốn cùng cóc hòa hảo, đáng tiếc cóc không đồng ý, cho nên hoàng tử bi thương đứng ngoài cửa nhà cóc thủ một đêm, ngày hôm sau nhờ ếch đưa tổ yến cho cóc, bồi bổ thân thể.
Tiểu Kiều là kẻ đầu tiên phủ định phiên bản này: Mẹ nó, vì cái lông gì ông đây lại là ếch?!
Ngô Cảnh An khoát tay: thôi, cậu còn tốt hơn tôi, tôi làm cóc còn chưa lên tiếng, ếch cậu giơ chân cái gì.
Phiên bản hai: anh Ngô bị ung thư dạ dày, hoàng tử Hứa là người duy nhất biết chuyện, vốn định khuyên anh đi bệnh viện, nhưng anh Ngô nói gì cũng không chịu đi, bắt lấy bả vai hoàng tử Hứa nói: "Đừng đem chuyện này nói với Giai Giai. Những ngày còn lại của tôi không nhiều, sau này, tôi đi rồi, nhờ cậu đối tốt với Giai Giai. Cô ấy là người tôi yêu duy nhất trên đời." Hoàng tử Hứa bị lời trăng trối của anh làm cho bàng hoàng, ngơ ngác đứng dưới tàng cây n giờ cũng không biết, sau đó bị người đánh thức sau đó lại mua thuốc nhờ người qua đường Giáp đưa qua.
Lúc này lại đến lượt Ngô Cảnh An không bình tĩnh: Mẹ nó, ai nói, ai nói ông đây ung thư dạ dày, có bản lĩnh đứng ra đây cho tôi, ông đây muốn đánh hắn một trận!
Tóm lại, dù là phiên bản nào, hình tượng hoàng tử của Hứa Huy ở trong lòng già trẻ gái trai đã hình thành vững chắc, có xu thế sừng sững không ngã.Ngày hôm sau, Ngô Cảnh An quyết đoán trốn.
Sáng sớm Hứa Huy đi vào phòng trực ban chỉ thấy trong phòng có một người đàn ông xa lạ đang ngồi, người nọ cười với gã, "Anh Hứa phải không, tôi là Lý Vĩ, hôm nay đổi ca với Ngô Cảnh An."
Hứa Huy gật gật đầu sau đó xoay người về trong xe.
Buổi tối Ngô Cảnh An đi vào phòng trực ban, người kia căm giận nói: "Cậu hôm nay là bấm đốt tay tính rồi đấy hả, còn đổi ca với tôi. Từ sáng tới giờ chân không chạm đất, hai cái giường tái sinh đã xong, nước cũng đổ đầy, buổi tối cậu liền rảnh rỗi!"
Ngô Cảnh An đắc ý cười, "Cho nên mới nói tôi mệnh tốt, đừng đỏ mắt, số mệnh mấy thứ này, cầu cũng không được."
Chị Tần cùng nhóm với anh cười mắng, "Tên nhóc chết tiệt, đừng có lắm mồm."
Giao ban xong, Ngô Cảnh An kiểm tra xong thiết bị, mông vừa đặt lên băng ghế, chị Tần lại bắt đầu mấy câu thường lệ.
Cái gì mà tuổi không nhỏ, cái gì mà có một cô gái không tồi, cái gì mà những ai ai ai ai ai con cái đều đã đi mua tương được rồi.
Nói thật, Ngô Cảnh An rất biết ơn chị Tần, bình thường chị chăm sóc anh không ít, gặp nhau lúc giao ban chị sẽ cho anh vài bình tương ớt dưa muối linh tinh, có khi có ai tặng cái áo sơ mi hay áo ấm, chồng chị mặc không vừa đều sẽ đem đến cho Ngô Cảnh An.
Cho nên chị Tần an bài xem mắt, anh cũng ngại cự tuyệt.
Buồn bực chính là, anh không đồng ý bao nhiêu cô thì bấy nhiêu cô cũng không thích anh, nhưng ý tưởng làm bà mối của chị Tần vẫn cứ nóng hổi.
Trong lòng Ngô Cảnh An kêu khổ liên tục, trên mặt lại không dám biểu hiện, giống như cô dâu nhỏ bị ghét bỏ cúi đầu nghe chị thuyết giáo.
Đang nói, "rầm" một tiếng, có người mở cửa.
Ngô Cảnh An kích động ngẩng đầu, vừa định quỳ bái cảm ơn người tới giúp anh thoát khỏi khổ ải, ai biết tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, tới lại là người anh không muốn gặp nhất.
Chị Tần cười chào hỏi, "Hứa thiếu? Giờ này sao lại đến, Giai Giai hôm nay... là ca sáng mà? Đúng không, Tiểu Ngô, các cậu là ca sáng phải không?"
Tên của Hứa Huy rất nổi tiếng, trong xưởng không ai không biết, có cô còn chụp ảnh gã truyền nhau, cho nên dù chưa từng gặp, rất nhiều người cũng đều biết hoàng tử Hứa trông thế nào.
Hứa Huy hàm hồ trả lời một tiếng, đem gói to trong tay đặt lên bàn.
Chị Tần mở gói ra, "A, đây là đồ ăn vặt chuẩn bị cho Giai Giai sao, cậu cũng chiều cô ấy quá. Khó trách rất nhiều cô bé trong xưởng đều thầm thích cậu."
Hứa Huy cười cười.
Chị Tần nói: "Giai Giai giờ này phỏng chừng ở ký túc xá còn chưa ngủ đâu! Nếu không cậu đi tìm cô ấy đi!"
Hứa Huy nói, "Không, không quấy rầy cô ấy."
Hứa Huy không nói gì nữa, một thanh niên mét tám đứng ở đằng kia, không có ý gì là muốn đi cả.Chị Tần nghi hoặc nhìn nhìn gã, đứng lên khách khí, "Lại đây ngồi đi! Ngồi đây nói chuyện một lúc rồi hãy đi!"
Hứa Huy thật không khách sáo mà ngồi xuống, nhấc mí mắt nhìn về phía người đối diện.
Ngô Cảnh An giống như đeo mặt nạ người chết, không suy nghĩ cũng không thèm liếc người nọ một cái.
Chị Tần gẩy gẩy gói to, "Ừm, đây đều là mấy thứ ăn ngon nhỉ? Nhìn bao bì này, trông có vẻ đều rất quý? Chắc không ít tiền đâu nhỉ?"
Hứa Huy nhìn chị một cái, "Các chị lấy ăn đi!"
Chị Tần nói, "Như vậy sao được, đây là cậu mua cho Giai Giai."
Hứa Huy lấy hộp thuốc lá từ trong ngực ra, "Không sao, dù sao tôi cũng không định xách về. Đừng khách khí, không ăn cũng lãng phí."
Chị Tần cười đến mức mắt nheo lại, "Hôm nay quả thật gặp may lớn, nhờ phúc Giai Giai còn ăn được đồ ngon." Chị hưng phấn vỗ vỗ cánh tay Ngô Cảnh An, "Mau nhìn xem, muốn ăn gì? A, mùi này, là sầu riêng, rất nhiều, chị cũng ăn không hết, aiz, Tiểu Ngô, không phải cậu thích thứ này sao?" Chị Tần lấy trong túi ra hai hộp sầu riêng đặt trước mặt anh, "Cậu được lời rồi."
Ngô Cảnh An cười cười với chị Tần, "Buổi tối ăn hơi no, giờ cái gì cũng ăn không nổi nữa, chị ăn đi!"
Hứa Huy rút ra một điếu thuốc đưa tới trước mặt anh, "Hút không?"
Ngô Cảnh An cố nén lửa giận trong lòng, giương mắt nhìn gã, trên mặt Hứa Huy không có biểu cảm gì, nhưng Ngô Cảnh An thật sự có thể nhìn ra nụ cười gian giấu dưới lớp da hồ ly kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đam mỹ ] Có giỏi bẻ thẳng tôi
General FictionTác giả: Quan Tuyết Yến Thể loại: Đam Mỹ Tên gốc: Hữu chủng bài trực ngã _________________________________________ Thường thì Hứa Huy hay bị mọi người nói là một nhị thế tổ*, bị nói như vậy nhưng gã cũng không có giận mà cũng chỉ cười cười cho qua...