Chương 82: Tha thứ

6.9K 307 36
                                    

Dưới sự sai bảo của mẹ mình, Kim Mỹ Tuyên, Hứa Huy đành kiên trì đưa Lâm Giai Giai về phòng trọ trong thành phố.

Sau khi xuống xe, Lâm Giai Giai cúi đầu thẹn thùng, mời Hứa Huy đi lên lầu ngồi một chút.

Hứa Huy lười nhìn cô ta biểu diễn, khoát tay trở về trong xe.

Lâm Giai Giai có vài phần sốt ruột, không cố kỵ được nữa, vội gọi gã, "Khung giường trong phòng em bị hỏng, có thể, có thể... sửa giúp em được không?"

Hứa Huy nghĩ nghĩ, cũng không biết là nghĩ gì, cuối cùng không cự tuyệt nữa, cùng cô lên lầu.

Hai phòng ngủ một phòng bếp, phòng khách trang hoàng rất đơn giản, ngồi trên ghế sô pha, nhận lấy cốc nước Lâm Giai Giai rót, hai người câu được câu không mà trò chuyện.

Được mấy phút, Hứa Huy nhìn đồng hồ tay, "Không còn sớm nữa, phòng ngủ của em ở đâu, anh giúp em xem một chút."

Lâm Giai Giai chậm rãi đứng dậy, chưa đi được hai bước, lảo đảo ngã quỵ xuống, Hứa Huy bước lên phía trước đỡ lấy cô.

Lâm Giai Giai ngã vào trong ***g ngực gã, một khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, đôi mắt long lanh như nước làm người ta không tự chủ được mà trầm luân.

Hôn môi, trở thành việc tự nhiên như vậy.

Lâm Giai Giai lớn mật thò tay vào trong áo sơ mi gã, dùng hết kỹ xảo mà vỗ về chơi đùa, lại không thấy gã có bất luận phản ứng gì, bất đắc dĩ, cô kéo tay gã đặt lên ngực mình.

Hành động này lại làm Hứa Huy mãnh liệt đẩy cô ra.

Lâm Giai Giai không hiểu được nhìn người đàn ông sắc mặt âm trầm trước mắt, "Hứa Huy..."Hứa Huy cau mày liếc cô một cái, mang theo tức giận ra khỏi nhà.

Ngồi trên xe, gã gọi điện thoại cho Liêu Thắng Anh.

Nửa giờ sau, Liêu Thắng Anh vội vã đuổi tới quán bar, lại nhìn thấy một người đàn ông thương tâm đang mượn rượu tiêu sầu.

Liêu Thắng Anh chế nhạo: "A, nghe nói mày sắp kết hôn, vợ đẹp sắp vào tay, còn uống rượu buồn cái gì chứ!"

Hứa Huy phiền muộn mà tựa vào lưng ghế sô pha, một ly tiếp một ly đổ vào cổ họng.

Liêu Thắng Anh nói: "Rốt cuộc làm sao vậy, nói câu tiếng người coi!"

Hứa Huy uống không ít, giống như đang hi vọng mớ cồn này có thể cuốn trôi đi buồn khổ trong lòng.

Trong quán rượu ánh đèn mờ ảo, gã nhìn nam nữ quay cuồng trước mặt, lại không tìm được bóng dáng người kia.

"Trần Thiến, có liên hệ với mày không?"

Liêu Thắng Anh không hiểu vì sao gã lại nhắc đến Trần Thiến, bị nhắc đến cái gai trong lòng, vì thế tức giận nói: "Không!"

Hứa Huy nhíu mày, "Mày vẫn muốn cùng cô ấy sao?"

"Nghĩ cái gì mà nghĩ, cô ta cũng không nghĩ đến ông đây! Tao con mẹ nó đều quên hết, sống chết gì mặc kệ cô ta!"

Hứa Huy không đồng ý nhắm mắt lại, "Mày đang gạt tao, hay là lừa gạt chính mày?"

Liêu Thắng Anh tiến lên cầm lấy bả vai gã lắc lắc, "Tên nhãi mày trúng độc cồn hả, ngồi trong này ăn nói khùng điên."

Hứa Huy nở một nụ cười khổ bất đắc dĩ, "Mày nhớ cô ấy thì làm thế nào? Nhớ đến sắp điên rồi thì làm thế nào? Thậm chí đàn bà khêu gợi đứng trước mặt mày, mày cũng không muốn làm gì cô ta thì biết làm sao? Sau này, sau này không còn... cậu ấy nữa, thì biết làm thế nào đây?"

Liêu Thắng Anh căng thẳng trong lòng, buông lỏng tay ra, Hứa Huy nói đến những chuyện nằm sâu trong đáy lòng hắn, hắn cầm lấy nửa bình rượu đỏ trước mặt, rót một hơi vào bụng.

Yêu nhất, vĩnh viễn vẫn phải chờ tới khi mất đi mới biết quý trọng.

"Cô ấy sẽ không trở lại, Hứa Huy, cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại. Người đàn ông kia đối xử với cô ấy rất tốt, bọn họ đi Maldives nghỉ phép, Trần Thiến cười rất tươi, còn vui vẻ hơn lúc ở cùng tao." Thanh âm Liêu Thắng Anh dần nghẹn ngào, cơ thể không ngừng run rẩy, dường như nụ cười của Trần Thiến ở ngay trước mặt, "Tao sao lại khốn nạn như vậy! Chờ đến lúc đuổi người ta đi mới ở chỗ này khóc lóc sướt mướt, mẹ nó, tao hối hận, hối hận đến tường nam rồi."

(nhắc đến câu chưa đến tường nam thì chưa quay đầu: việc chưa đến đường cùng thì chưa biết hối hận)

Hứa Huy chậm rãi mở mắt ra, gã không khuyên nhủ người đàn ông đang thương tâm muốn chết bên cạnh, gã cũng là kẻ khốn nạn đuổi đi người mình yêu thương nhất.

"Trước kia Trần Thiến đối xử với mày rất tốt."

"Phải, không có ai đối xử với tao tốt hơn cô ấy, dù tao có làm bao nhiêu chuyện khốn nạn, cô ấy đều tha thứ. Vì tao phá thai mấy lần, tao con mẹ nó chỉ bỏ tiền ra, thậm chí chưa bao giờ đi cùng cô ấy. Sinh nhật cha mẹ tao, có bao nhiêu lần tao ở bên ngoài chơi đùa với mấy minh tinh, cô ấy lại chuẩn bị quà, hẹn khách sạn, thậm chí thay tao giảng hòa. Cô ấy hỏi tao bao giờ kết hôn, tao chỉ nói sau này, sau này, tao làm sao biết, sẽ không có sau này."Một đoạn nhạc trữ tình vang lên, Hứa Huy yên lặng nghe tiếng khóc nức nở của người đàn ông xen lẫn trong tiếng nhạc.

"Đời này tao sẽ không còn tìm được một người phụ nữ như cô ấy nữa. Nếu sớm biết sẽ như vậy, tao nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt. Nhất định, nhất định dùng mọi biện pháp giữ cô ấy lại. Tao chính là thằng ngốc nhất trên đời này."

Hứa Huy sinh ra ảo giác, bóng người mông mông lung lung trước mắt dần dần thay đổi, biến thành hình ảnh gã cùng Ngô Cảnh An sinh hoạt.

Tranh đoạt trên bàn cơm, đùa giỡn trên ghế sô pha, hôn môi ở huyền quan, lưu luyến không rời trong xe.

Ngô Cảnh An cười, Ngô Cảnh An giận dỗi, Ngô Cảnh An nhắm mắt lại, Ngô Cảnh An gọi tên gã.

Hầu như ngày nào cũng nhìn thấy bóng dáng người kia, dần dần hóa thành sương khói, phiêu tán trong thế giới đen tối.

Tiếng âm nhạc im bặt, Hứa Huy mãnh liệt đứng lên.

[ Đam mỹ ] Có giỏi bẻ thẳng tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ