Chương 36: Về nhà

7.1K 383 22
                                    

Ra cửa, Ngô Cảnh An đá qua một cái, "Diễn không tồi! Vì cái bánh bao mà rơi nước mắt, Tưởng Lộ cậu cũng thật cố gắng!"

Tưởng Lộ không cho là đúng, "Cố gắng cái gì, tôi kiếm thêm được một mẹ, sau này có thêm người thương."

Ngô Cảnh An cười cười, "Được đó, chờ ngày nào đó mẹ tôi không thể động đậy được nữa, tôi với cậu thay nhau hầu hạ!"

Tưởng Lộ dán sát lại, hai mắt mở to chớp chớp mờ ám, "Mình tôi không được, cùng nhau hầu hạ được không?"

"Cút!"

Tiễn Tưởng Lộ xong, Ngô Cảnh An ở thêm bốn năm ngày mới trở về.

Trước khi đi, Trương Thục cùng con trai vào trong phòng nhỏ nói chuyện tâm sự một hồi.

"Mẹ thấy Tiểu Lộ không tồi, nó cũng có ý với con, con cũng đừng làm cao, sống thật tốt cùng người ta đi."

"Bạn bè, mẹ không nói các con không phải bạn bè, nhưng bạn bè cùng nhau lâu biến thành vợ chồng cũng không phải ít, con cùng Tiểu Lộ làm bạn nhiều năm như vậy, hiểu biết lẫn nhau, càng dễ phát triển."

"Con cũng đừng ngại mẹ dong dài, con nói xem con cũng sắp ba mươi, chuyện tình cảm vẫn không yên ổn, mẹ không lo sao được! Con người Tiểu Lộ rất tốt, chạy thật xa đến đây làm gì chứ, con trai, mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, nghe mẹ, không sai đâu!""Mẹ nói, Tiểu Lộ có chỗ nào không tốt, mẹ nó mất sớm, con ngay cả mẹ vợ cũng không có, bớt lo bao nhiêu, quả thực đốt đèn ***g cũng tìm không thấy, con còn chọn lựa, kén cá chọn canh cho lắm rồi ở một mình cả đời đi!"

Cửa "soạt" một tiếng mở ra lại "binh" một tiếng đóng lại, mẹ anh tức giận bỏ đi.

Ngô Cảnh An đau đầu nằm trên giường, bị mẹ oanh tạc hơn một giờ, đầu của anh cũng sắp nổ.

Người già rồi có phải đều như thế không, dù anh giải thích hai người là bạn, chỉ là đùa vui bao nhiêu, mẹ anh vẫn là vào tai phải ra tai trái.

Không đúng, có lẽ cả hai lỗ tai đều ném lại phòng ngủ, chỉ đem theo miệng tới.

Đến lúc đi, chú Phương kiên trì tiễn anh đến thành phố, xe lửa còn chưa chạy, hai người ở gần thị trấn T gọi chút đồ ăn.

Chú Phương mua hai lon bia ở đối diện siêu thị, mở một lon đưa cho anh.

Ngô Cảnh An nhận lấy uống một mạch, không dám nói cảm ơn, sợ chú ấy thấy xa lạ.

Ăn xong, chú Phương cười tủm tỉm nói với anh, "An Tử, đừng chê mẹ con dài dòng, bà ấy cũng chỉ muốn tốt cho con."

"Con biết."

"Tiểu Lộ..."

Ngô Cảnh An sợ lại nói cái gì, đầu tiên là mẹ anh, giờ lại đến chú Phương, hai ông bà thay nhau ra trận, có còn để cho người ta sống không.

"Chú Phương, thật sự chỉ là bạn bè, hai người đều hiểu lầm."

Chú Phương đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười gật gật đầu, "Mấy ngày nay bị mẹ con lải nhải nhiều lắm rồi phải không, ha ha... Con đừng vội, chú muốn nói Tiểu Lộ đứa nhỏ này không tồi đấy, nhưng, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng con cái gì. An Tử, chú với mẹ con ở cùng nhau chín năm rồi đấy, hằng năm con đều đến hai lần. Chú, cũng coi như nửa cha con, chú nhìn ra, lần này con đến, có tâm sự."

Tay cầm đũa của Ngô Cảnh An dừng một chút, chậm rãi giương mắt nhìn chú Phương.

Ông già vẫn cười tủm tỉm, vẻ mặt hiền hòa thân thiết.

"Trước kia con chưa bao giờ nhìn hoa cỏ trong vườn mà ngẩn người, cũng sẽ không nửa đêm đứng dậy hút một điếu thuốc."

Ngô Cảnh An không nhớ rõ mình có thật sự làm như vậy hay không, có lẽ thời điểm chính mình đang ở trong u buồn bàng hoàng, chỉ nhớ rõ những thương đó, đau đó, mà đối với những hành vi giải sầu kia ngược lại nhớ không được.

Chú Phương cũng là tâm tư của một người cha, lại lưu ý đến.

"Chú Phương, con..."

Chú Phương gật gật đầu, "Không có việc gì, An Tử, lúc tuổi trẻ, ai mà chẳng có chút chuyện phiền lòng. Nếu là phương diện tình cảm, chú với mẹ con thật cũng không giúp được con. Bà ấy sở dĩ thúc giục chuyện giữa con và Tiểu Lộ, cũng chỉ là sợ con tương lai sau này một người cô đơn. An Tử, các con... Muốn tìm một người làm bạn không dễ dàng. Nhiều năm như vậy, con cũng chịu không ít đau khổ đi. An Tử, chỉ cần chú và mẹ con còn sống một ngày, nơi này vĩnh viễn vẫn là nhà của con, nếu trong lòng khổ sở lại trở lại đây ở mấy ngày, có lẽ chú Phương không thể giúp con giải quyết, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho con một chén mì nước. Đây không phải là ý nghĩa của gia đình sao! Mệt mệt mỏi mỏi, liền trở về, đừng ngại, nhớ kỹ, đây là nhà con, chú và mẹ con không phải người ngoài."Ngô Cảnh An rốt cuộc ăn không vô nữa, thức ăn dừng lại trong cổ họng, nghẹn làm anh khó chịu. Anh đứng lên, "Chú Phương, con đi ra ngoài một chút."

Ra cửa, đi mau vài bước, rẽ vào ngõ nhỏ gần đó, dựa vào tường, anh đưa tay che lên trán mình, thân mình không kiềm chế được mà run rẩy.

Có cái gì, chảy xuống lòng bàn tay.

Bao nhiêu ngày qua, chưa từng có ai hỏi anh, đau tới mức nào.

Đau đến nỗi như xé rách tâm can, nhưng anh, dù với ai cũng không thể nói.

Chuyện yêu đương của anh không vẻ vang, chuyện yêu đương của anh rất buồn cười, thậm chí cái gọi là yêu kia bản thân nó đã là chuyện cười.

Vì thế vết thương chỉ có thể giấu dưới lớp quần áo, đau chỉ có thể giấu trong thân thể.

Anh cho rằng đã che giấu rất tốt, lại vẫn bị một người đàn ông một năm chỉ gặp hai lần xem thấu.

Người đàn ông kia không phải cha ruột anh, lại sẽ để ý những lúc anh ngẩn người, hút thuốc, cho ra kết luận anh bị thương.

Đau tới mức nào?

Anh cũng không thể nói là rất đau, đau đến chết, đau đến mức anh muốn vác dao đi làm thịt tên khốn kiếp Hứa Huy kia.

Chú Phương nói trong lòng có khó chịu, hãy trở lại, chú sẽ làm một chén mì nước con thích ăn, đừng ngại, nơi này vĩnh viễn là nhà con, chú và mẹ con không phải người ngoài.

Thì ra, anh còn có nhà, còn có nơi để trở về làm nũng, khóc rống lên.

Anh nên cười, nên biết ơn không phải sao? Sao nước mắt lại càng chảy càng nhiều.

Yếu đuối không ngừng được như kéo tơ lột kén từng sợi từng sợi từ trong thân thể để lộ ra.

Lúc này, anh tận tình phát tiết.

Trước lúc lên xe lửa, anh xoay người trịnh trọng nói với chú Phương:

"Cảm ơn ba!"

Chữ "ba" này, anh gọi rất nặng.

Khom người thật thấp cúi chào, anh đem cảm kích từ tận đáy lòng biểu đạt ra.

Người đàn ông này, không phải cha ruột anh, lại hơn hẳn người cha như u ác tính sinh ra anh.

Người đàn ông này, xứng đáng với tiếng gọi này của anh.

Chú Phương mờ mịt tiếp thu tiếng xưng hô này, dần dần, ướt hốc mắt.

Xe lửa đi thật xa, Ngô Cảnh An nhìn bóng dáng người đàn ông kia xa dần, hình như còn phất phất tay với anh, hình như, khóe miệng vẫn treo nụ cười bất biến kia.

Mệt, mệt mỏi, đau đớn, sẽ trở lại! Nơi này, là nhà anh!

Xuống xe lửa đổi xe bus, mười phút sau, mượn một câu trên tờ rơi quảng cáo du lịch, "Trở lại căn nhà ấm áp!"

Ngô Cảnh An ném hành lý, vọt vào phòng tắm thoải mái tắm một trận, mở điều hòa, mĩ mãn ngủ một giấc.

Tục ngữ nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, nằm ở chỗ quen thuộc, ngửi hương vị của nhà, chỉ vài phút sau đã đi vào mộng đẹp.Còn dư hai ngày nghỉ, thừa dịp hai ngày này, anh phá lệ tổng vệ sinh một lần.

Đem toàn bộ quần áo mùa đông ra phơi nắng, sàn nhà trong ngoài chùi ba lượt, ga giường vỏ chăn ném vào máy giặt quần áo, chùi rửa góc nhà góc tủ không còn một chút bụi.

Làm xong tất cả, mệt rũ cả người.

Cơm trưa chưa ăn, để bụng đói đến buổi chiều, thật sự không có sức, kiên cường chống đỡ lết đến phố bán thức ăn gần đó tìm một chén mì sợi.

Sau đó đi dạo siêu thị, muốn mua một chút đồ buổi tối đến nhà chú Câm.

[ Đam mỹ ] Có giỏi bẻ thẳng tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ