Cuối tuần, Ngô Cảnh An đem Tưởng Lộ đi mua một bộ quần áo thật đứng đắn.
Đứng trước gương, Tưởng Lộ nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng thấy bản thân thật buồn cười.
Hắn méo miệng, oán niệm, "Thân mến, tôi có thể không mặc loại quần áo này không?"
Ngô Cảnh An phủi phủi bụi trên tay áo, "Được thôi, chỉ cần cậu có dũng khí đánh vỡ quy củ của tôi, cậu muốn mặc quần áo gì thì mặc. Dù cậu có cởi trần đi trên đường cái, tôi cũng mặc kệ."
Tưởng Lộ tâm không cam tình không nguyện mà mặc bộ quần áo này ra cửa.
Ngô Cảnh An đi phía sau dặn dò một câu, "Buổi tối nhớ về sớm một chút, lần đầu đi gặp chú Câm, dù thế nào cũng phải lưu lại ấn tượng tốt một chút."
Tưởng Lộ ừ có lệ, ỉu xìu đi làm.
Hôm nay thời tiết không tồi, Ngô Cảnh An đem quần áo mùa đông của hai người ra phơi nắng, đơn giản thu dọn đồ trong nhà một chút, đi ra siêu thị mua chút đồ buổi tối cầm theo.
Ngô Cảnh An ra cửa không xem lịch trước, thế cho nên khi gặp được người quen tại siêu thị anh còn rất ảo não mà cảm khái một chút.Nói là người quen, kỳ thật cũng không quen lắm, gặp qua vài lần mà thôi. Chẳng qua lúc anh không ổn nhất, cũng bị người này nhìn thấy.
Hách Thời nhìn thấy anh cũng có chút kinh ngạc, cân nhắc một chút vẫn quyết định đi tới chào hỏi.
Anh ta đẩy xe đẩy tới trước mặt Ngô Cảnh An, "Đã lâu không gặp."
Ngô Cảnh An thật muốn giả bộ như không phát hiện ra người này, nhưng người ta đã đến trước mặt, lại chào hỏi mình, chẳng lẽ lại coi như người ta đang nói chuyện với người ngoài hành tinh sao.
Ngô Cảnh An kéo kéo da mặt mỉm cười, "Đã lâu không gặp."
Hách Thời nhìn thoáng qua đôi dép anh đi dưới chân, "Cậu ở gần đây?"
"Ừm."
"Gần đây vẫn khỏe chứ?"
"Cũng được."
"..."
Kỳ thật hai người cũng không thân thiết gì, trong lòng Ngô Cảnh An lại có khúc mắc, lại càng không có gì để nói.
Một người phụ nữ tóc dài cầm một giỏ việt quất đặt vào xe đẩy của Hách Thời, ngẩng đầu cười cười với Ngô Cảnh An, "Chào anh."
Ngô Cảnh An cũng mỉm cười, "Chào cô."
Hách Thời giới thiệu: "Một người bạn của anh, Ngô Cảnh An, đây là bạn gái tôi, Lý Vi Vi."
Ngô Cảnh An nói: "Hai người các cậu sao lại đi dạo siêu thị ở đây?" Nơi này không phải là khu vực phồn hoa, người đến siêu thị này hầu như đều là dân cư ở gần đây.
"Một người bạn của Vi Vi ở gần đây hai ngày nay không thoải mái, Vi Vi đến thăm."
Ngô Cảnh An gật gật đầu, "Vậy hai người làm việc của mình đi, tôi sang bên kia nhìn xem."
"Ừm."
Ngô Cảnh An xoay người sang quầy bán cá, nghĩ đến Tưởng Lộ thích ăn cá, mua một ít cá biển đã chế biến định đưa tới gần công ty hắn rủ hắn cùng ăn trưa.
Lúc tính tiền, khéo làm sao lại gặp Hách Thời.
Ngô Cảnh An chỉ muốn gật đầu có lệ đi qua, không ngờ Hách Thời lại mở miệng, "Lão Ngô, có thời gian nói chuyện không?"
Ngô Cảnh An nghĩ, người đắc tội với mình chỉ có Hứa Huy, về phần bạn bè Hứa Huy, người ta nếu đã chịu chủ động mời, cần gì phải giận chó đánh mèo. Theo mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi giữa anh với người này, anh không nghĩ anh ta là một kẻ sẽ ác ý bóc vết sẹo người ta ra giễu cợt.
Trong một quán cà phê gần siêu thị, Ngô Cảnh An châm một điếu thuốc, giương mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Hách Thời nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt mang theo ý tứ quan sát hàm xúc nhìn anh, "Lão Ngô, hiện tại trong lòng cậu, hẳn là rất hận Hứa Huy phải không?"
Ngô Cảnh An ngược lại rất vừa lòng chuyện anh ta thẳng thắn trắng ra, vừa bắt đầu đã nhắc tới chuyện mình muốn quên đi. Muốn anh trả lời thế nào? Chẳng lẽ định cùng anh thảo luận hận Hứa Huy như nào sao?Hách Thời nói: "Cậu ta làm ra chuyện này, tôi tuyệt đối không ngạc nhiên. Cậu ta chính là người như thế. Hứa Huy, từ lúc học đại học quen biết cậu ta, cậu ta đã là một người chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác, luôn đặt hỉ nộ ái ố của bản thân lên đầu. Người như cậu ta, tàn nhẫn, ích kỷ, tôi thậm chí còn hoài nghi cậu ta tự kỷ rất nghiêm trọng, người giống như cậu ta, vĩnh viễn cũng không có cách nào yêu người khác."
Ngô Cảnh An cười, "Nếu như thế, vì sao còn muốn làm bạn với hắn?"
Hách Thời cười cười, không nói tiếp.
Ngô Cảnh An cũng hiểu được vấn đề này của mình rất ngu xuẩn, may mà Hách Thời đem vài lý do buồn cười hoang đường ra qua loa tắc trách cho qua, nếu không cũng thật khiến người ta khinh thường.
Xã hội này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé. Bản thân Hứa Huy chẳng có gì, nhưng nhìn thái độ những người bạn kia của gã là biết, bối cảnh của gã đối với những người kia có ích. Chỉ cần người ta còn muốn quẫy đạp trong xã hội này, muốn đi lên phía trên nữa, thì phải giống như bạn bè của Hứa Huy, phải quan hệ. Cho dù Ngô Cảnh An không ở trong cái vòng luẩn quẩn đó, anh cũng hiểu.
Trong nháy mắt, Ngô Cảnh An chợt cảm thấy Hứa Huy rất đáng thương.
Người đàn ông cao cao tại thượng, kiêu ngạo không ai bì nổi kia, đến tột cùng liệu có một người bạn nào thật lòng với gã chăng?
Hoặc là nói, liệu có ai không quan tâm thân phận, địa vị, giá trị lợi dụng của gã, chỉ dùng chân tâm mà đối xử với gã?
Có lẽ, đã từng có một người như thế, lại bị gã dùng phương pháp tàn nhẫn nhất cưỡng chế rời đi.
Cho nên, hết thảy đều là do gã gieo gió gặt bão.
Ngô Cảnh An khẽ cười nhạo bản thân nhàm chán, Hứa Huy người này, thật sự cần bạn bè sao? Như Hách Thời đã nói, trên đời này, chỉ cần một mình gã sống là đủ rồi.
Tự kỷ, hình dung này, thật là chuẩn xác.
Ngô Cảnh An nói: "Sao lại nói với tôi mấy cái này?"
Hách Thời cười cười, "Không biết anh có tin không, sau chuyện kia tôi thấy Hứa Huy, không còn giống lúc trước."
Ngô Cảnh An hoang mang nhìn chăm chú vào hắn.
Hách Thời nói: "Hứa Huy vẫn chơi bời, cậu ta là kẻ ăn chơi trác táng, ngoại trừ chơi ra không làm được chuyện gì đứng đắn. Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu ta, đều thấy không giống Hứa Huy mà tôi quen biết."
Hứa Huy sẽ ngồi ở trong quán rượu phát ngốc một thời gian rất lâu, dù âm nhạc ồn ào cũng không đánh gãy được suy nghĩ của gã.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đam mỹ ] Có giỏi bẻ thẳng tôi
Fiction généraleTác giả: Quan Tuyết Yến Thể loại: Đam Mỹ Tên gốc: Hữu chủng bài trực ngã _________________________________________ Thường thì Hứa Huy hay bị mọi người nói là một nhị thế tổ*, bị nói như vậy nhưng gã cũng không có giận mà cũng chỉ cười cười cho qua...