Ngay khi Ngô Cảnh An cho rằng tất cả đang chậm rãi tốt hơn, khảo nghiệm không thể lảng tránh cũng đang từng bước đến gần.
Chú Trương kiểm tra ra bị ung thư dạ dày, chú Câm kiên cường bình tĩnh đi làm thủ tục nằm viện, khi đi vào phòng bệnh còn cười dùng ngôn ngữ của người câm điếc an ủi chú Trương, không có việc gì, có thể trị khỏi, khỏi bệnh chúng ta về nhà.Chú Trương đáp lại bằng một nụ cười, đưa tay vỗ về chơi đùa mấy sợi tóc bên thái dương chú Câm, trong đó đã lẫn vài sợi bạc, bình thường luôn là chú Trương nhổ giúp, không biết sau này còn có cơ hội như vậy hay không.
Chú Câm nói về nhà thu thập vài thứ sẽ quay lại, Ngô Cảnh An ngồi bên giường bệnh nói chuyện cùng chú Trương.
Chú Trương quay đầu thoáng nhìn chùm chìa khóa bên giường, giả vờ tức giận nói người này thật sơ ý, kêu Ngô Cảnh An đuổi theo giao cho chú Câm.
Khi Ngô Cảnh An đuổi tới cầu thang, từ nơi nào đó truyền đến tiếng "nha nha" quái dị.
Ngô Cảnh An thăm dò nhìn lại, chú Câm đưa lưng về phía anh ngồi trên bậc thang ôm đầu khóc rống.
Thân mình người kia không ngừng run rẩy, không thể nói, ngay cả tiếng khóc cũng không giống người khác. Nhưng là người đều có trái tim, cũng có nỗi thống khổ phát ra từ nội tâm, thống khổ kia bộc phát ra từ trong cổ họng, xé rách tâm linh người.
Người nương tựa lẫn nhau hai mươi năm, giữa bọn họ sớm không chỉ là yêu, còn có tình thân không thể dứt bỏ.
Trải qua quá nhiều, người kiên cường đến mấy cũng sẽ hỏng mất.
Bàn tay dắt cùng một chỗ, sao có thể cứ như vậy buông lỏng ra.
Loại đau này, người không trải qua vĩnh viễn cũng không hiểu được.
Ngô Cảnh An tựa vào vách tường lẳng lặng nghe tiếng khóc đau thấu nội tâm, trong tay nắm chặt chùm chìa khóa.
Tan việc Hứa Huy chạy tới, khi Ngô Cảnh An thông báo bệnh tình với gã, thanh âm nghẹn ngào.
Hứa Huy kéo anh vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
"Không có việc gì, bác sĩ không phải nói có hi vọng chữa khỏi sao, em như thế này, để chú Trương thấy thì làm sao, làm sao chú ấy tin tưởng chữa bệnh được?"
Rõ ràng là gã còn nhỏ tuổi hơn anh, rõ ràng cũng bó tay không có cách gì như anh, nhưng có thể tựa vào trong ***g ngực gã, nghe gã nói mấy câu, Ngô Cảnh An vẫn cảm thấy an tâm hơn.
Từ bao giờ, mình lại yếu ớt như vậy.
Chỉ vì người sinh bệnh là chú Trương, người giống như người thân, chỉ vì bên cạnh anh chính là người yêu anh tín nhiệm nhất Hứa Huy.
Yếu ớt của anh, để gã thấy được, cũng không sao.
Buổi tối Ngô Cảnh An muốn lưu lại gác đêm, chú Câm ra dấu tay bảo bọn họ trở về, Hứa Huy đứng ra nói: "Đều đừng cãi cọ, đêm nay cháu ở lại, Cảnh An em trực ca đêm phải trở về nghỉ ngơi một hồi, chú Câm," gã xoay người giữ chặt tay người đàn ông trung niên kia, "Hôm nay chú quá mệt mỏi, cảm xúc cũng không tốt, trở về đi, ngày mai lại đến. Cháu cùng Cảnh An lâu như vậy, vẫn chưa từng giúp được hai chú cái gì. Loại thời điểm này, đừng coi cháu như người ngoài.
Chú Câm rất là vui mừng, vỗ vỗ lên bàn tay Hứa Huy, gật gật đầu.
Buổi tối nằm trên giường dành cho người nhà bệnh nhân, Hứa Huy nhỏ giọng trò chuyện cùng chú Trương.Chủ yếu là tán gẫu chuyện Ngô Cảnh An, chú Trương nhếch khóe miệng nói tên nhãi kia thời điểm mười bảy mười tám tuổi rất không bớt lo, cả ngày chơi bời, lăn lộn trong tiệm net, quán bi-a, cơm cũng không ăn uống tử tế, đi chơi về té xỉu ven đường. Là chú Câm phát hiện vội vàng đưa nó đến bệnh viện, sau đó mới quen thuộc.
Hứa Huy cau mày, "Trước kia cậu ấy như vậy sao? Sao lại không kể với cháu!"
Chú Trương cười vài tiếng vui vẻ, "Cũng không phải chuyện vẻ vang gì, còn kể với cháu làm gì. Cháu nha, biết thế là được, cũng đừng vạch trần nó."
Hứa Huy bĩu môi, "Khó trách đến bây giờ cũng không đổi được bản chất lưu manh. Cậu ấy thô lỗ lắm, nói hai câu không hợp ý liền muốn động nắm tay, khoe khoang cậu ấy biết đánh nhau."
Chú Trương quay đầu nhìn gã, "Tiểu Hứa, cháu sẽ vẫn luôn chăm sóc nó chứ! Cảnh An, đứa bé kia, nhìn kiên cường, kỳ thật trong lòng vẫn yếu ớt. Nó vẫn luôn khát vọng có thể có một gia đình, giống như vợ chồng bình thường như vậy sống qua ngày."
Hứa Huy nằm ngửa gối đầu lên hai cánh tay, mỉm cười đáp ứng, "Vâng."
Chú Trương: "Trước kia chú vẫn rất lo, luôn cảm thấy người thân phận như cháu không có khả năng nghiêm túc với nó, xem ra, người già rồi cũng sẽ có thời điểm nhìn nhầm. Tiểu Hứa," Thanh âm đè thấp của chú Trương trong đêm tối phá lệ rõ ràng, "Mẹ Cảnh An không ở bên người, chú thay bà ấy cám ơn cháu, cảm ơn cháu làm tất cả vì đứa bé kia. Sau này, các cháu, còn phải tiếp tục cố gắng nha!"
Hơn mười hai giờ đêm, điện thoại đã được Hứa Huy chỉnh thành chế độ rung chấn động ù ù, gã lấy điện thoại ra, là Ngô Cảnh An gọi tới.
"Sao vậy?"
"Đến bên cửa sổ."
Hứa Huy nghi hoặc đi đến bên cửa sổ, cách đó không xa bên ngoài tường vây bệnh viện có một thân ảnh đứng đó.
Hứa Huy cười, "Em đứng đó làm chi?"
Ngô Cảnh An ngồi trên xe đạp cười nói, "Đêm dài lắm, sợ anh quá nhớ em, cho nên, đến cho anh nhìn một cái."
Hứa Huy: "Em còn có thể tự kỷ hơn chút nữa sao?"
Ngô Cảnh An: "Được, đổi cách nói khác, là em trên đường đi làm quá nhớ anh, cho nên đến đây nhìn anh, một đêm này mới có thể chịu được."
Hứa Huy đẩy cửa sổ rộng ra chút, thò đầu ra bên ngoài, "Cảnh tối lửa tắt đèn, em có thể thấy cái gì?"
Ngô Cảnh An nhìn một cái cửa sổ trên tòa nhà xa xa, "Có thể, nìn thấy rất rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của anh vẫn mê người như vậy. Hứa Huy, em nhớ anh."
Trong lòng Hứa Huy giống như vừa uống xong một cốc cà phê nóng, ấm áp, "Anh cũng nhớ em."
Ngô Cảnh An: "Những gì anh làm vì em em đều nhớ kỹ. Tương lai, chờ đến khi ba mẹ anh, không đúng, phải gọi ba mẹ chúng ta, chờ bọn họ già rồi, bị bệnh, em cũng sẽ gác đêm cho bọn họ, sẽ hiếu thuận bọn họ giống như anh. Anh thấy được không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đam mỹ ] Có giỏi bẻ thẳng tôi
General FictionTác giả: Quan Tuyết Yến Thể loại: Đam Mỹ Tên gốc: Hữu chủng bài trực ngã _________________________________________ Thường thì Hứa Huy hay bị mọi người nói là một nhị thế tổ*, bị nói như vậy nhưng gã cũng không có giận mà cũng chỉ cười cười cho qua...