Chương 60: Năm mới vui vẻ

6.8K 311 23
                                    

Ngô Cảnh An rũ mắt nhìn tay con chó kia, thản nhiên nói một câu, "Cậu nên trở về."

Hứa Huy nói: "Không vội, không phải năm cũ còn chưa qua sao!"

Ngô Cảnh An nói: "Kỳ thật tay tôi không lạnh, không cần giúp tôi ủ."

Hứa Huy cười, "Tôi sợ lạnh, kỳ thật trên người tôi còn lạnh hơn, có thể ủ giúp tôi một chút."

Ngô Cảnh An nói: "Có ý nghĩa sao?"

Hứa Huy nhếch môi, "Tôi cũng hiểu được không có ý nghĩa gì, ba tháng, trò chơi bạn bè này cũng nên kết thúc đi, Ngô Cảnh An, chuyện gì làm quá cũng đều không có ý nghĩa."

Ngô Cảnh An không hề thay đổi sắc mặt, "Được thôi, nói thật ngay từ đầu tôi cũng không định làm bạn bè, cửa ở ngay đó, tạm biệt không tiễn."Hứa Huy nói, "Cậu có ý gì?"

Ngô Cảnh An cười, "Ngạc nhiên chưa, cậu không biết tôi có ý gì?"

Hứa Huy không hề lên tiếng nhìn anh, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng pháo, đánh vỡ không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, cũng nhắc nhở sự đặc biệt của hôm nay.

Hứa Huy xoay mặt đi, cúi đầu nhắm mắt kìm nén hồi lâu mới đem sự ngột ngạt kia chuyển thành một tiếng thở dài sâu kín.

"Hôm nay là đêm ba mươi, chúng ta đều bớt nóng đi, dù sao cũng không thể dùng phương thức này bắt đầu năm mới chứ!"

Đây là nhượng bộ của Hứa Huy.

Ngô Cảnh An thỏa hiệp ngầm đồng ý.

Trong TV diễn viên dốc sức nói, ngoài TV hai người ngồi hai đầu sô pha ai cũng ôm tâm tư.

Không còn ai chủ động cầm tay đối phương.

Đúng giờ, tiếng pháo rung trời, Hứa Huy im lặng không lên tiếng đi xuống dưới lầu, từ cốp xe mò ra một dây pháo.

Đốt một điếu thuóc quay đầu nhìn Ngô Cảnh An đứng cách đó không xa, "Cậu muốn đốt không?"

Ngô Cảnh An cắm tay trong túi áo, lắc đầu.

Hứa Huy đốt pháo, bước nhanh chạy đến bên cạnh anh bưng lỗ tai.

Dây pháo dài ngủ say trên mặt đất nổ tung một đóa hoa chói mắt, chiếu lên bầu trời đêm.

Trong ánh sáng đầy trời, Ngô Cảnh An trong mắt Hứa Huy yên lặng như một pho tượng.

Gã không biết còn phải làm như thế nào để khiến cho người này sống lại.

Ba tháng lâu dài, thu liễm tình cảm của mình với anh, lấy thân phận bạn bè làm này làm kia, như vậy, vẫn không được sao.

Ngô Cảnh An, cậu rốt cuộc muốn gì nữa?

Pháo nổ xong, Hứa Huy buông tay che lỗ tai xuống, lại chậm chạp không rời đi.

Ngô Cảnh An giống như có ăn ý với gã, đứng ở bên cạnh hàng hiên lạnh lẽo, cùng gã nhìn ánh lửa xa xa gần gần lóe lên.

Một năm mới, bắt đầu mới.

Mà bọn họ, thật sự có thể bắt đầu sao?

Ai cũng không mở miệng trước, trong đêm khuya rét lạnh, hơi thở ra khỏi miệng ngưng tụ thành sương trắng, rất nhanh đã tán đi.

Thẳng đến khi, tiếng pháo ngừng, mọi âm thanh tắt ngấm.

Hứa Huy cúi đầu cười khổ một tiếng, nói với người bên cạnh, "Tôi đi đây."

Ngô Cảnh An gật gật đầu.

Không giữ lại, không tạm biệt.

Hứa Huy chậm rãi bước đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe, nhìn người đàn ông xoay người đi vào trong, gã gọi, "Cảnh An."

Ngô Cảnh An dừng bước, quay đầu lại.

Có rất nhiều lời nên nói, có rất nhiều lời muốn nói lại không có cách nào mở miệng, Hứa Huy há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể nói một câu, "Năm mới vui vẻ!"Ngô Cảnh An kinh ngạc vài giây, đáp lại, "Năm mới vui vẻ!"

Hứa Huy vào trong xe, xe rất nhanh nổ máy, biến mất trong đêm đông lạnh lẽo.

Ngô Cảnh An lên cầu thang, đứng ở tầng hai dừng lại, từ cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài, nhìn con đường đi vào tiểu khu, xe Hứa Huy quẹo một cái, ra khỏi cửa lớn, lại không nhìn thấy.

Cúi đầu, anh nhìn trên cửa sổ, không biết ai đặt lên đó một cái chậu hoa.

Chậu hoa rất nhỏ, chỉ thấy một đám đất đen, anh không biết bên dưới có mầm cây nào không.

Dù thật sự có gì, cũng không thể sống trong mùa đông khắc nghiệt.

Hạt mầm mống này, không có khả năng nảy mầm.

Lên lầu, vào nhà, Ngô Cảnh An tắm rửa đơn giản liền đi ngủ.

Đêm hôm đó, anh lại một lần nữa mơ thấy Hứa Huy.

Giấc mơ rất kỳ quái, anh giống như người vô hình nhìn thấy Hứa Huy mua "Hứa Nhĩ Bình An", trên mặt Hứa Huy treo một nụ cười hàm xúc không rõ ý tứ, có người hỏi gã muốn mua tặng ai, gã đáp, "Một người quan trọng."

Kế tiếp là một vài đoạn ngắn rời rạc, cho đến khi người nọ gọi một tiếng đem anh "đánh thức".

Hứa Huy vẻ mặt lo lắng lại gọi lại cho anh, cắt đứt lại gọi, cắt đứt lại gọi, nghiến răng nghiến lợi mắng, "Họ Ngô, cậu giỏi!"

Sau đó anh đi vào trong mộng, một phen đoạt lấy điện thoại của gã, nhíu mày hỏi, "Tìm tôi có chuyện gì?"

Hứa Huy trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, thật lâu sau mới thốt ra một câu không tình nguyện, "Năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ." Anh nói.

[ Đam mỹ ] Có giỏi bẻ thẳng tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ